HỮU PHỈ - Trang 1660

– Sao cái gì ngươi cũng đụng lung tung thế hả?

Khói trắng trong hộp như oan hồn hấp hối, khí thế hùng hổ lao về phía

đỉnh thạch thất, kế đó tản đi, trong hộp bát giác trống rỗng chỉ có một mảnh
lụa, phía trên bị ép xuống hình dạng một con sâu.

Ưng Hà Tòng có lẽ cảm thấy mình bách độc bất xâm, lại định đưa tay

thì bị Chu Phỉ gõ gạt ra.

Độc lang trung hơi tủi thân che mu bàn tay mình, lén lút nhìn Chu Phỉ

nhưng không lên tiếng.

– Tránh ra.

Chu Phỉ cà nhắc tiến lên, nín thở, cẩn thận dùng đầu nhọn gậy khều

mảnh lụa ra.

Mảnh lụa khoảng ba thước vuông, Chu Phỉ sau khi khều thì trải phẳng

nó trên nền đất, nhìn những chữ khải nhỏ viết chi chít bên trên, nét chữ vô
cùng ngay ngắn, thậm chí còn có vẻ thanh tú.

Ưng Hà Tòng giơ bó đuốc lên, đọc:

–“Ta thuở nhỏ mất đi bến dựa, nhận đại ân sư môn đặt tên là “Nhuận”,

nuôi nấng thân ta, truyền đạo cho ta. Năm nhược quán xuất sư, tính tình tùy
tiện đắc chí, tự cho mình có thành tựu, miệng lúc nào cũng “thiên hạ”, lời
nói ra ắt có “vạn dân”…”

Mắt Ưng Hà Tòng chợt sáng lên, cẩn thận quỳ xuống đất, cả người

gần như nằm nhoài lên mảnh lụa:

– Đây là bút tích của Lữ quốc sư!

Đoạn sau, Lữ Nhuận bỏ ra mấy trăm chữ lưu loát viết nên những cơ

duyên gặp gỡ trong đời mình, ngữ khí rất bình thường, nét chữ ngay ngắn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.