HỮU PHỈ - Trang 1670

vẫn là đao pháp Phá Tuyết đao đã trải qua trăm rèn ngàn luyện, dù nàng
nhắm mắt vẫn không có mảy may sai sót về chiêu thức, nhưng cảm giác đã
thay đổi.

Không biết có phải do nàng trọng thương nên khí huyết yếu hay

không, đao pháp của nàng đột nhiên trở nên âm u u ám, khiến người ta
không lấy nổi chút sức mạnh nào.

Chu Phỉ dứt khoát quăng luôn cây gỗ, cả ngày ngồi tĩnh tọa trước vách

núi, điều chỉnh nội tức, vừa ngồi xuống là ngồi mấy canh giờ liền, ngẩn
ngơ mấy ngày, đầu óc trống rỗng, ngược lại giống như quên sạch Phá Tuyết
đao.

Chu Phỉ ngán ngẩm nhìn chằm chằm Tề vật quyết ẩn trong “Đạo đức

kinh”. Nàng chỉ dám nhìn nửa phần trước, nửa phần sau không biết có
huyền cơ gì mà hễ nhìn chằm chằm một lát là thần trí dễ bị đao phong trên
đó làm đau mắt.

Đạo về nội lực hiếm có phương pháp thành công cấp tốc, trừ phi được

người khác truyền công giống Tạ Doãn, hoặc thình lình nhặt được công
pháp thần bí độc bộ thiên hạ nào đó, bằng không dù là hậu nhân danh môn
gia học uyên thâm cũng cần trải qua tích lũy lâu dài và công phu nước chảy
đá mòn. Chu Phỉ từ nhỏ đã quen với cảm giác luyện như không luyện,
nhưng không còn tiến vào cảnh giới rõ ràng như quá khứ nữa, đó là cảnh
giới mà nàng cảm giác được khí hải mình yên ả, kinh mạch thông thuận,
hai luồng nội tức bình an vô sự trên người chảy xuôi như dòng nước.

Nhưng lúc này thì khác, Chu Phỉ chợt cảm thấy kinh mạch bị thương

của mình như cây sắp héo tàn, dòng nội tức ngưng trệ đình đốn, trước kia
nội tức lưu chuyển chưa tới nửa canh giờ là xong một tiểu chu thiên, mà
giờ, dù lúc nàng đối diện vào tường tĩnh tọa, tâm lặng như thiền, chân khí
vẫn như bùn cát lắng đọng, gian nan tiến về trước trong kinh mạch đắng
chát, hơi không cẩn thận là đứt đoạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.