HỮU PHỈ - Trang 1739

Lại một tiếng sấm “đùng đoàng” át tiếng la của tên lính truyền lệnh.

Ánh chớp như ánh đao.

– Đêm mồng ba tháng chín, quân tinh nhuệ Bắc quân gặp phục kích

gần chỗ giao giới, tan tác ngàn dặm, thương vong nặng nề, không biết chết
bao nhiêu người, máu bắn vào nước mưa thành một con sông đỏ chảy mãi
về đông, nước sông ngòi ngoài trăm dặm đều đỏ chót, chạy thật xa vẫn có
thể nghe tiếng ma kêu quỷ khóc!

Trong một tửu điếm tồi tàn hở hang bốn phía ở ngoại thành Lư Châu,

mấy hán tử Hành Tẩu Bang từ nam chạy tới bắc làm ăn dừng lại nghỉ chân
tụ tập cùng nhau, vừa gặm bánh thô vừa bàn tán thời cuộc, thường xuyên
phát biểu một vài lời khiến người ta dở khóc dở cười.

– Xàm xí, bày đặt ma kêu quỷ khóc, ngươi nghe à?

– Nhà một biểu thúc bà con xa của ta ở bển, chính tai lão nhân gia

nghe đấy!

– Ta thấy người ta là sợ ngươi ở lì hoài không đi nên mới dọa ngươi

thôi.

– Ngươi…

Chu Phỉ yên tĩnh ngồi một bên, chờ nước hơi đục trong chén lắng

xuống cho sạch, xem những tiếng ồn ào xung quanh như gió thoảng qua tai.
Không phải nàng không quan tâm chiến cuộc, thật sự là dọc đường nàng đã
nghe quá nhiều, nói hươu nói vượn kiểu gì cũng có, lúc thì nói Chu đại
nhân thần thông quảng đại, dâng nước lũ cuốn trôi Tào quân, lúc thì nói sơn
cốc nơi Tào quân đi qua có ma quái giữ Bắc quân ở lại làm kẻ thế mạng,
vân vân và mây mây… nàng hết cách, chỉ đành mắt điếc tai ngơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.