HỮU PHỈ - Trang 1796

Tạ Doãn lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn, phát hiện đầu ngón tay

cứng ngắc của mình lại nứt ra, da tróc thịt bong, thế mà hắn lại chẳng hề
thấy đau, còn lỡ tay quẹt làm cổ ngoại bào bị nhuốm đỏ một mảng, giống
như vừa quét qua cổ.

Cùng lúc đó, Chu Phỉ lặng lẽ bám theo Triệu Uyên.

Triệu Uyên cực kỳ sợ chết, các loại thị vệ và cao thủ đại nội hoặc sáng

hoặc tối vây mỗi góc lại chật cứng, dù Chu Phỉ võ công cao cũng thực toát
một lớp mồ hôi lạnh, nhiều lần suýt bị phát hiện, khó khăn lắm mới tới gần
tẩm cung Triệu Uyên. Nàng cũng không có cách gì tốt, vì phòng ngừa ám
sát mà trong vòng ba trượng chung quanh nơi Triệu Uyên ở, cây nào cao
quá gối đều bị chặt trụi hết!

Thị vệ vây quanh bốn phía tẩm cung như thùng sắt, còn có người qua

lại tuần tra.

Chu Phỉ lần đầu tiên thấy đại nhân vật sợ chết đến mức long trọng như

vậy, mới đầu cảm thấy Triệu Uyên hơi buồn cười, nhưng sau chốc lát, nàng
cười không nổi, lòng nổi lên rất nhiều nghi hoặc. Đội hộ vệ được huấn
luyện nghiêm chỉnh như vầy không thể nào là vội vàng tập kết, Triệu Uyên
đường đường là một hoàng đế, nhưng ông đã sống trong nỗi hoang mang lo
sợ tột cùng thế này bao lâu rồi?

Rốt cuộc ông đang sợ ai?

Giống như có người ghim chữ “thích khách” vào đầu ông vậy.

Đúng lúc này, trong tẩm cung xa xa truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ,

Chu Phỉ cau mày, thấy mấy thị vệ mặc cẩm bào đen vội vã rời đi, nàng lập
tức tránh lao tù bằng biển người mà Triệu Uyên tự tạo cho bản thân, đuổi
theo mấy kẻ áo đen kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.