HỮU PHỈ - Trang 1824

rồi im bặt, sau đó “phịch” một tiếng, xác một cấm vệ bị ném vào. Đồng
Khai Dương đầu tiên sững sờ, sau đó thấy người tới thì mừng rỡ:

– Đại ca!

Thẩm Thiên Khu cụt tay từ từ bước tới.

Tạ Doãn lặng lẽ thở dài, đối mắt với Triệu Uyên. Làm hết sức người

nhưng vẫn phải nghe theo mệnh trời, xem ra khí số đã tận thật rồi.

Trên người Thẩm Thiên Khu không có chút hơi nước nào, bất kể là

vụn tuyết hay nước mưa dường như đều tự động tránh ông ta ra, ông ta
đứng đó, mặt đất cũng phải quỳ bái cúi mình dưới chân.

Thẩm Thiên Khu lạnh lùng liếc Đồng Khai Dương:

– Phế vật.

Lời còn chưa dứt, bóng ông ta đã đến trước mặt Triệu Uyên, lần này

Triệu Uyên đúng là ngay cả cơ hội hoảng sợ cũng không có.

Tạ Doãn vốn cho rằng mình kéo thân thể tàn tạ này tới đây, phát huy

chút sức tàn lực kiệt giả làm người rơm dọa “quạ” mà thôi, vạn lần không
ngờ mình phải đích thân ra tay, hắn bị ép từ trên tường vút xuống, cắn lưỡi
mình, dồn tu vi cả đời vào một chưởng Thôi Vân hoàn chỉnh, cái chân tê
dại không còn sức nữa. Hắn đánh Thẩm Thiên Khu một chưởng từ xa,
mình thì khuỵu luôn dưới đất.

Dù là lúc đèn cạn dầu thì Thôi Vân chưởng cũng không tầm thường,

Thẩm Thiên Khu bị ép nghiêng người dịch đi hai bước, tóc chậm rãi tung
bay, vừa nhìn liền biết Tạ Doãn chỉ là nỏ mạnh hết đà, lập tức mỉm cười,
nhẹ nhàng nói:

– Đáng tiếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.