HỮU PHỈ - Trang 1826

trớn, còn nói gì mà “đạp lên Bắc Đẩu, thiên hạ đệ nhất”.

Quả thực giống như đang tự tạo nghiệt trong vận mệnh.

Thẩm Thiên Khu nheo mắt đánh giá nàng rất lâu, nhận ra nàng:

– Là ngươi!

Tuy Chu Phỉ lòng như lửa đốt nhưng đã quyết định thua người không

thua trận, nghe vậy chỉ cười lạnh chứ không lên tiếng.

Đồng Khai Dương nói:

– Đại ca, nha đầu này nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của chúng ta,

không thể giữ ả lại, huynh và đệ liên…

Thẩm Thiên Khu chợt khoát tay ngắt lời ông ta.

– Tránh ra.

Tham Lang lạnh lùng nói.

Giữa tuyệt đỉnh cao thủ luôn có sự cảm ứng không nói rõ được, Thẩm

Thiên Khu vất vả tu luyện nhiều năm sau cánh cửa trong tiểu viện, đã bước
nửa bước vào cảnh giới võ si, niềm hối hận lớn nhất trong đời là luyện
thành thần công muộn, năm xưa không thể đường đường chính chính phân
cao thấp cùng cao thủ đẳng cấp hàng đầu cuối cùng là Đoàn Cửu Nương,
tới nỗi trước mắt thiên hạ to lớn nhưng không biết đi đâu tìm đối thủ. Lúc
này vừa gặp Chu Phỉ, ông ta lập tức quăng hết Tào Ninh hay ám sát Nam
đế ra sau ót.

– Phá Tuyết đao?

Thẩm Thiên Khu hỏi, thấy Chu Phỉ gật đầu, gương mặt quanh năm

không cảm xúc của ông ta lộ chút ý cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.