HỮU PHỈ - Trang 1841

Ưng Hà Tòng nhảy dựng lên tại chỗ, giơ cái bình nhỏ bốc mùi kỳ dị

kia lên cho Chu Phỉ xem, trên gương mặt nhếch nhác của hắn như đốt lên
một đốm lửa:

– Mau lên! Không phải cô tự xưng mình học được “âm dương nhị khí”

gì đó của Tề môn sao?

Chu Phỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nhúc nhích.

Ngũ quan lục giác của nàng nhạy cảm cỡ nào, tiếng tuyết rơi trong chu

vi mấy trượng nàng còn nghe rõ rành rành, sao không biết người ấy sớm đã
không còn hơi thở chứ.

Ưng Hà Tòng nắm lấy bả vai, hét to vào tai nàng:

– Mau lên! Cô đờ ra đó làm gì!

Chu Phỉ rút tay mình ra, cúi đầu tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói:

– Muộn rồi.

Ưng Hà Tòng sững sờ chốc lát.

– Ta…

Chu Phỉ khẽ mím môi:

– Bỏ đi, xem như số mệnh vậy, không có gì nuối…

Ưng Hà Tòng chưa đợi nàng nói xong đã quát to ngắt lời nàng:

– Ta là đại phu, ta còn chưa nói muộn mà!

Hắn kéo Chu Phỉ lại chỗ Tạ Doãn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.