HỮU PHỈ - Trang 1857

mặt nàng, rung mở đồ ra – là một chiếc váy đỏ rực như lửa.

– Vị công tử này thật tinh mắt, may đồ cho cô nương đây, đẹp lắm,

mau xem nè.

Chu Phỉ chợt giống như bị bỏ thuốc câm, không nói tiếng nào đứng đờ

ra đó, ngoan ngoãn cho bà thợ may cầm cái váy ướm tới ướm lui trên người
nàng.

Bà thợ may nắm tay nàng nói:

– Nếu có chỗ nào không vừa thì đưa lại cho Vương thẩm sửa nhé.

Chu Phỉ còn chưa nói gì, Tạ Doãn bên cạnh liền chậm rì rì chen vào:

– Không cần, kích cỡ ta liếc mắt qua là biết, không sai đâu.

Chu Phỉ:

– …

Bà thợ may ngẩn người, sau đó bụm mặt cười.

Chưa đợi Chu Phỉ thẹn quá hóa giận, Tạ Doãn đã chuồn mấy bước ra

khỏi tiệm, miệng còn nói:

– Đừng đánh đừng đánh, ta còn muốn cho nàng biết một chuyện tốt

nè.

Chu Phỉ cẩn thận để bà thợ may già giúp nàng gói lại chiếc váy đỏ rồi

mới đi ra ngoài hỏi:

– Chuyện tốt gì?

Tạ Doãn cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.