HỮU PHỈ - Trang 1871

– Từ nhỏ hễ tôi ra ngoài sẽ luôn bị hạn chế, chưa từng chơi với bạn bè

đồng trang lứa, tôi mới đến đây, võ công cũng vừa mới học, có lúc muốn
cùng mọi người trò chuyện nhưng không biết nên nói gì, chứ không hề cố ý
thất lễ.

Hắc Hổ cười láu cá:

– Biết rồi, ngươi là thiếu gia nhà đại quan.

– Ta không phải thiếu gia, cha mẹ ta chết cả rồi.

Chu Dĩ Đường nhẹ nhàng nói, Hắc Hổ ngẩn người, lại nghe cậu bé

nói:

– Ta từ năm bốn tuổi học vỡ lòng đến nay, mỗi ngày đều phải dậy lúc

trời chưa sáng, đi thỉnh an một vòng các trưởng bối, rồi lại đi học sách với
tiên sinh, giờ ngọ tiễn tiên sinh đi, nghỉ ngơi chốc lát, buổi chiều phải làm
bài tập tiên sinh giao, viết một mớ chữ to, buổi tối cha ta về sẽ gọi ta tới
kiểm tra xem cả ngày ta học được gì, rồi lại kiểm tra bài tập, hễ có sơ sót là
sẽ lấy thước ra đánh tay ta ba cái, kế đó phải quay mặt vào tường kiểm
điểm bản thân nửa canh giờ, kiểm điểm xong đã là đêm khuya. Trừ phi ban
ngày viết bài tập tỉ mỉ kỹ lưỡng thì tối mới bớt được khâu “kiểm điểm”, có
được thời gian gần nửa canh giờ, tiếc là đã quá muộn, không tiện đi quấy
rầy người khác, đa phần toàn là tự mình khều sâu chọc chim các kiểu
thôi…

Những lời này của cậu bé khiến đám trẻ mỗi ngày hết ăn lại chơi nghe

mà há hốc mồm, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói tiếp thế
nào. Trong lúc yên tĩnh ngắn ngủi, Chu Dĩ Đường nghe tiếng thở dốc hồng
hộc của một loài động vật nào đó cách đấy không xa.

– Ta luôn nghĩ khi nào mình mới có thể giống những đứa trẻ khác, ban

ngày kết bè kết nhóm đi chơi, tối về không cần ngồi kiểm điểm với bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.