HỮU PHỈ - Trang 1881

– Muội muội à, chi bằng trước tiên muội nghĩ xem chúng ta còn về

được hay không đã!

Nhờ một đao đó cản trở nên đốm lửa run lẩy bẩy trong tay Chu Dĩ

Đường lại kéo dài hơi tàn hồi sinh lần nữa, cậu bé và con trăn lớn lại bắt
đầu giằng co.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang, ánh sáng mạnh

chiếu vào cửa động, hóa ra không biết là đứa nào mang theo pháo hiệu
dùng để liên lạc trộm được từ người lớn, lúc nãy chạy hoảng lên, giờ mới
nhớ ra, sau đó, Lý nhị lang lâm trận bỏ chạy chạy một hồi mới phát hiện tỷ
tỷ mình không đuổi theo, bèn vội vàng run rẩy nhấc đôi chân ngắn chạy về,
vừa chạy vừa kêu to ở cửa động:

– Tỷ! Tỷ! Tỷ ở đâu?

Thằng nhóc xúi quẩy này gọi thôi chưa đủ, có lẽ nghi ngờ mình gây ra

động tĩnh chưa đủ lớn, còn ra sức giẫm xuống đất, rồi lại dùng ống sáo hình
rắn kia thổi mạnh, ống sáo ban nãy thổi không kêu tiếng nào “không phụ
mong đợi mọi người” lúc này kêu một tiếng chói tai có thể đâm thủng
màng nhĩ.

Con trăn lớn trong sơn động như bị làm phép định thân, toàn thân

cứng đờ, con mắt màu vàng nhạt với đường sổ thẳng bên mặt, cơn run rẩy
trước nay chưa từng có bò lên sau lưng Chu Dĩ Đường, cậu quyết đoán,
dùng toàn lực đẩy Lý Cẩn Dung:

– Mau…

Con trăn lớn đột nhiên di chuyển, nó ngẩng phắt đầu lên, dường như

phát ra một tiếng gầm gừ không nghe thấy, tiếp đó không thèm quan tâm
lửa nữa mà cắn xuống. Trong lúc nguy hiểm, Chu Dĩ Đường hết cách, đành
ném bó đuốc trong tay, vận may của cậu không tồi, bó đuốc đập thẳng vào
mặt con trăn, đốm lửa tung tóe văng vào miệng nó, nó đau đớn giãy giụa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.