HỮU PHỈ - Trang 220

Chu Phỉ kinh ngạc mở to mắt__người bị nhốt trong gian thạch lao đó

không phải chính là vị tiền bối thích nói chuyện giật gân kia sao?

Người trung niên như con ma bệnh lao từ tốn bước ra, thân hình ông

hơi lọm khọm, hai tay chắp sau lưng, lộ vẻ không có tinh thần.

Ông từ trên cao nhìn xuống người ôm đàn, ho khan mấy tiếng, nói:

- Khách không mời mà đến, đã quấy rầy nhiều, Chu Tước chúa đã lâu

không gặp, mong rằng vẫn khỏe.

Chu Phỉ không khỏi hơi nhón chân, muốn nhìn xem “đại yêu quái”

trong truyền thuyết dùng tay không móc tim người có mấy cái mũi mấy cái
miệng.

Trong sơn cốc đèn đuốc sáng choang, “đại yêu quái” này không có

mặt xanh nanh vàng, ngược lại còn hơi gầy yếu, khuôn mặt nghiêng
nghiêng chiếu dưới ánh lửa có phần thanh tú, da trắng như tuyết, không rõ
nam nữ, trên đôi môi mỏng không biết thoa mấy lớp son mà đỏ thẫm, như
quỷ núi nơi chỗ sâu của rừng trúc âm u trong “Sở từ” của Khuất Nguyên.

Chu Tước chúa giơ tay xoa thái dương, nhỏ nhẹ nói:

- Ta là một tiểu nhân vật tầm thường, trời sinh số khổ, lưu lạc giang hồ

kiếm sống, đối với Thẩm tiên sinh, ngày xưa không oán ngày nay không
thù, ngài có chuyện gì sai bảo cứ căn dặn là được, hà tất đại động can qua
thế này?

“Thẩm tiên sinh” trầm giọng nói:

- Đúng là có một chuyện muốn nhờ.

Đầu ngón tay Chu Tước chúa khẽ gảy dây đàn tỳ bà:

- Xin rửa tai lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.