HỮU PHỈ - Trang 30

Lý Nghiên cũng có chỗ đáng khen___ngay cả con cọp cái Lý Cẩn Dung ở
trước mặt muội ấy cũng phải hòa nhã thân thiện như Bồ Tát sống, người
như Lý Nghiên không cần nhiều, khoảng 180 người là đủ, chỗ nào có đánh
nhau thì thả “nhóm biểu muội” ra trước hai quân, chắc chắn ngày thiên hạ
thái bình sẽ không còn xa.

Một ý nghĩ nho nhỏ nảy lên trong lòng nàng, Chu Phỉ nghĩ thầm:

“Mình bắt chước muội ấy một chút không được sao?”

Tiếp đó nàng dùng ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm Lý Nghiên, tưởng

tượng cảnh mình ngồi dưới đất ôm một cái hà bao gào khóc thì rùng mình,
cảm thấy Lý Cẩn Dung sợ là sẽ tìm một cây lang nha bổng chữa não cho
mình.

Lý Thịnh đứng một bên, trong tiếng khóc của Lý Nghiên, hắn khẽ hoạt

động cổ tay bị chấn tê rần của mình, vẻ mặt âm u khó nhận ra.

Mùa đông năm ngoái, hắn luyện kiếm gặp phải chỗ khúc mắc, bèn đi

loanh quanh giải sầu, lúc đến sau núi vừa hay nhìn thấy Lý Cẩn Dung giúp
Chu Dĩ Đường đang mang bệnh đi tản bộ ở xa xa, Lý Thịnh vốn định chạy
tới hỏi thăm một tiếng, không ngờ vô tình nghe được vài câu nói truyền
trong gió.

Lý Cẩn Dung rất lo âu nói với Chu Dĩ Đường:

- … Đứa trẻ này tư chất không tính là cao, nhưng không sao, từ từ là

được, ta chỉ sợ nó hỏng ở chỗ tâm tư quá nặng, quá nhiều tạp niệm, lại
không biết nói với nó thế nào…

Chu Dĩ Đường trả lời thế nào, Lý Thịnh không nghe được, đôi câu vài

lời bay theo gió ấy giống như một cây đinh thép, đâm vào lòng hắn không
chút lưu tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.