HỮU PHỈ - Trang 655

Chu Phỉ rón rén bước qua, thấy hắn đang viết một đoạn ca từ trong

tiếng đàn hát đứt quãng của đôi phu thê hát rong, nàng liền ngồi bên cạnh,
chống cằm nhìn. Phần đầu đã bị chặn giấy đè lại, Chu Phỉ chỉ nhìn thấy một
câu: “...Gặp bên cầu đá cũ đầy sương, Người hỡi đi xa sao chẳng về?”

Tạ Doãn ngừng bút, nhìn nàng, tiếp đó lại hờ hững buông mí mắt.

Chu Phỉ tự lấy một cái chén không, rót từ ấm rượu của Tạ Doãn ra một

chén rượu nhỏ, uống mấy hớp là xong, nện chén xuống, cảm thấy rượu này
nhạt đến mức quả thực không nếm ra vị gì___nàng không quá bất ngờ, Tạ
Doãn nhìn như tùy tiện tự nhiên, kỳ thực có quy tắc nhất định của bản thân,
sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện uống ừng ực rượu mạnh rồi say
như chết.

Chu Phỉ duỗi ra hai ngón tay, kẹp lấy cán bút Tạ Doãn.

Cán bút cũ đã có ít năm tháng dừng giữa không trung, mực trên ngòi

bút nhúng hơi nhiều, bỗng rơi xuống một giọt. Tay Chu Phỉ càng nhanh
hơn, trong nháy mắt đã cầm chén rượu không đưa qua, gọn gàng hứng trọn
chấm đen tròn trịa ấy.

Tạ Doãn:

- ...

Chu Phỉ biết miệng mình nói nhiều sai nhiều, bèn cười với hắn.

Gương mặt nàng phần lớn thời gian đều mang vẻ lạnh nhạt của hiệp

khách độc hành, song ỷ mình là tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, thỉnh
thoảng nàng tỏ ra ngoan ngoãn một lần lại không hề có vẻ cứng nhắc, khiến
người khác nhìn không thể giận được.

Chu Phỉ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.