HỮU PHỈ - Trang 913

– Ngươi lên cây hồi nào thế, ta không có cảm giác gì cả.

Người kéo nàng lên chính là Tạ Doãn đuổi theo tới.

Tạ Doãn “chậc” một tiếng:

– Nếu ngay cả cô cũng có thể phát hiện thì ta chết đi đầu thai cũng cao

được năm thước rồi đấy.

Chu Phỉ nghĩ, đúng ha, loại tiện nhân như Tạ Doãn nếu không nhờ

chạy trốn nhanh thì sao có thể nhảy nhót tưng bừng đến bây giờ chứ. Loại
bản lĩnh này ở hắn ngoài chạy trốn một cách nhục nhã thì không còn công
dụng khác, nhưng… nếu dùng để ám sát, há chẳng phải là như hổ thêm
cánh sao?

Nàng rất khiêm tốn thỉnh giáo:

– Khinh công tốt chân chính phải là như thế nào?

Tạ Doãn nói:

– Cô người nhỏ thân nhẹ, xem như có tố chất tốt, đợi qua vài năm, nội

lực thâm hậu, võ công tinh thuần, khinh công tự nhiên cũng theo đó mà lên,
không cần cố luyện. Khinh công xuất thần nhập hóa chân chính xem trọng
việc “quên mình”, phải vô hình vô tích, trước tiên cô phải tự xem mình như
gió mát như nước chảy, lượn quanh bóng cây, đây là con đường “xuân
phong hóa vũ”, thích khách luyện được chứ Nam đao thì thôi, đao pháp của
quý phái lạnh lẽo vô song, không đi theo đường này.

Chu Phỉ không tin, chọn nghe một nửa lý lẽ xiêu vẹo của hắn, thử trải

nghiệm cảm giác “xem mình là xuân phong hóa vũ”, ai dè “không nghe
người xưa nói, chịu thiệt không mất tiền”, nàng chẳng những không thể đạt
thành thần công trong chớp mắt mà còn vì thất thần, suýt té xuống cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.