HỮU PHỈ - Trang 996

tuy chưa từng phụ họa nhưng cũng chưa từng nói lời khiêm tốn như “tiểu
súc sinh còn kém lắm” để phản bác.

Chu Phỉ cảm giác có lẽ mình sắp chết, từng chuyện từng chuyện cứ

hiện lên trong đầu nàng liên tục như đèn kéo quân, dường như xưa giờ nàng
chưa từng cố ý nhớ tới, nhưng hóa ra lại chẳng thể nào quên.

Đại quân Bắc triều được huấn luyện nghiêm chỉnh cuối cùng cũng tràn

lên.

Lúc này, toàn bộ 48 trại đã trống rỗng, mọi người yếu đuối đều đã lặng

lẽ đi từ sau núi, có thể chạy thoát hay không phải nghe theo số trời, còn
những người canh gác sau khi bị vây công trọng thương và hết thảy những
người có thể cầm đao kiếm… kể cả người năng lực kém cỏi như Lý Nghiên
đều đứng ở nơi này, sẵn sàng lấy trứng chọi đá.

Đại tướng dẫn binh của ngụy triều hét to:

– Bảo vệ vương gia, bắt lấy đạo tặc!

Lời còn chưa dứt, quân tiên phong đã cùng tiến lên, dù là tinh binh,

mỗi người chẳng qua là người bình thường được huấn luyện cầm đao kiếm
mấy năm mà thôi, giống như một vốc nước ấm giội lên người không làm bị
thương nổi một sợi lông, nhưng họ tụ lại cùng nhau, phảng phất như thành
một con sóng to lớn dời non lấp biển, trong chốc lát đã ly tán đội tinh nhuệ
cuối cùng của 48 trại và Hành Tẩu Bang ra bốn phía.

Tạ Doãn giơ ngang móc câu dài của Khấu Đan trước ngực, chấn văng

một đao của Lục Dao Quang, bàn tay giấu trong ống tay áo bào rộng
nghiêng người tung một chưởng về phía Cốc Thiên Toàn. Bất kể hắn có
dốc toàn lực hay không, Thôi Vân Chưởng mãi mãi đều mang vẻ nhẹ
nhàng như nước chảy mây trôi, Cốc Thiên Toàn không dám cứng rắn đón
đỡ, tránh đi nửa người rồi mới quát khẽ một tiếng, đưa tay tấn công về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.