HỦY HOẠI VÌ YÊU - Trang 138

Đôi mắt ấy ngước lên. Tôi ngạc nhiên vì trong đó không có chút ngạc

nhiên nào: chúng chỉ đang mai phục mà thôi.

Quá muộn rồi.

- Tớ yêu cậu. Tớ chưa hề ngừng yêu cậu. Tớ không nhìn cậu nữa là vì đã

có lệnh. Nhưng dù sao tớ vẫn nhìn cậu, lén lút, vì tớ không thể ngăn mình
ngắm nhìn cậu, vì cậu là người xinh đẹp nhất và vì tớ yêu cậu.

Một đứa trẻ ranh bớt độc ác hơn cô ấy hẳn đã nói điều gì đó kiểu như:

“Đừng tuôn ra nữa!” Nhưng Elena không nói gì và nhìn tôi chăm chú. Tôi
nhận ra điều đó.

Sai lầm cũng giống như rượu: người ta nhanh chóng nhận ra mình đã quá

đà, nhưng thay vì có đủ khôn ngoan để dừng lại nhằm hạn chế thiệt hại, thì
một cơn cuồng nhiệt nào đó, mà nguyên nhân không phải do say, lại buộc
người ta phải tiếp tục. Sự cuồng nhiệt đó vô cùng kỳ lạ, có thể được gọi là
niềm kiêu hãnh: niềm kiêu hãnh được hét lên rằng, hướng đến tất cả nhưng
chống lại tất cả, ta có lý khi uống, có lý khi nhầm lẫn. Vậy là việc khăng
khăng mắc sai lầm hoặc khăng khăng uống có vai trò là một lý lẽ, là thách
thức đối với tính lô gíc: tôi khăng khăng là vì tôi có lý, dù người ta có nghĩ
gì đi nữa. Và tôi sẽ khăng khăng cho đến khi các yếu tố chứng minh rằng
tôi có lý - tôi sẽ trở thành kẻ nghiện rượu, tôi sẽ tiếp tục với sai lầm của
mình trong khi chờ đến lúc tôi lăn quay dưới gầm bàn hay lúc người ta coi
thường tôi, với niềm hy vọng mơ hồ và hung hăng rằng mình sẽ trở thành
trò cười của tất cả thiên hạ, với niềm tin rằng trong mười năm, mười thế kỷ
nữa, cuối cùng thì thời gian, Lịch sử hoặc Truyền thuyết cũng sẽ chứng
minh rằng tôi có lý, kể ra điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì thời
gian bảo chứng mọi thứ, vì mỗi sai lầm và mỗi khiếm khuyết đều có thời
hoàng kim riêng của nó, vì nhẫm lẫn luôn là một chuyện tùy thuộc vào thời
đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.