HỦY HOẠI VÌ YÊU - Trang 40

còn khiến họ phẫn nộ hơn.

Còn con cái họ thì vui vẻ hội hè. Nỗi thống khổ của người dân Trung

Quốc chẳng làm chúng bận tâm.

Và đối với chúng, bị nhốt trong một khu biệt cư toàn bê tông với hàng

trăm đứa trẻ khác cũng giống như được vui thú điền viên vậy.

Hơn ai hết, tôi thấy đó là lúc để khám phá tự do. Tôi vừa trải qua nhiều

năm dài ở Nhật Bản. Tôi đã học mẫu giáo trong hệ thống của Nhật Bản -
đồng nghĩa với quân đội. Còn khi ở nhà, các vú em chăm sóc tôi kỹ lưỡng.

Ở Tam Lý Đồn, chẳng có ai trông chừng bọn trẻ. Chúng tôi thì đông, còn

không gian ở đây lại quá chật hẹp, đến mức có vẻ không cần phải có người
trông chúng tôi. Và theo luật bất thành văn, ngay khi vừa đến Bắc Kinh,
các ông bố, bà mẹ đều để mặc cho bọn trẻ được tự do. Người lớn rủ nhau đi
chơi mỗi tối để không bị chìm trong buồn chán và để bọn trẻ chúng tôi lại
với nhau. Với sự ngây thơ đặc trưng ở lứa tuổi họ, người lớn nghĩ rằng
chúng tôi đã mệt và sẽ đi ngủ lúc chín giờ.

Mỗi tối, chúng tôi cử ra một đứa chịu trách nhiệm canh chừng người lớn

và báo động nếu người lớn trở về. Lúc đó cảnh tượng thật là hỗn loạn. Bọn
trẻ chạy tọt về buồng giam của chúng, để nguyên quần áo mà nhảy lên
giường, rồi giả vờ như đang ngủ.

Vì chiến tranh sẽ tuyệt vời nhất nếu diễn ra vào ban đêm. Những tiếng

kêu sợ hãi của kẻ thù vang vọng hơn trong bóng tối, các cuộc phục kích trở
nên bí mật hơn, còn vai trò trinh sát của tôi thì càng chói sáng hơn: trên chú
ngựa phi nước chập, tôi cảm thấy mình giống như một ngọn đuốc sống. Tôi
không phải là Prômêtê, tôi là ngọn lửa, tôi ẩn mình và, khi phấn khích đến
tột độ, tôi nhìn thứ ánh sáng phát ra từ mình vẽ nên một đường thấp thoáng
trên những mảng tối đen rộng lớn của những bức tường Trung Quốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.