HỦY HOẠI VÌ YÊU - Trang 57

Liệu, trong một nền văn hóa nào đó trên thế giới, có tồn tại một chương

huyền thoại kiểu như: “Kẻ si tình bị khước từ, với hy vọng có được cô gái
bất khả xâm phạm, đến báo cho cô rằng anh trai cô là kẻ phản bội”?

Theo như tôi biết, cảnh này chưa hề xuất hiện trong vở bị kịch nào. Hẳn

là những tác phẩm kinh điển không thể chấp nhận nổi cách hành xử thấp
hèn đến thế.

Tôi hoàn toàn quên khuấy mất vẻ thấp hèn của lối xử sự ấy. Và kể cả tôi

có nhớ ra, tôi cũng không nghĩ điều đó sẽ khiến tôi bận tâm: tình yêu này
làm tôi quên hẳn bản thân, đến nỗi tôi không ngần ngại cả những việc đê
hèn. Từ nay, giá trị của tôi còn quan trọng gì nữa chứ? Nó không quan
trọng, bởi vì tôi chẳng là gì. Cũng như khi còn là trung tâm của thế giới, tôi
luôn phải giữ địa vị của mình. Giờ đây, chính địa vị của Elena mới là thứ
cần để mắt đến.

Tôi rất mừng vì có Claudio ở đây. Nếu không có nó, thì sẽ không có kẽ

hở hay lối vào nào để tôi có thể chạm đến, nếu không phải là trái tim, thì ít
nhất cũng là danh dự của người tôi yêu.

Tôi nhớ lại cảnh đó: tôi, đi đến đối diện với sự thờ ơ quen thuộc của cô

ấy. Cô ấy, xinh đẹp, chỉ đẹp mà thôi, không thèm làm việc gì khác ngoài
việc xinh đẹp.

Và rồi những lời nói đáng xấu hổ: anh trai cậu, hỡi người yêu dấu, người

anh mà cậu không yêu quý - cậu chẳng yêu ai hết, ngoài bản thân - nhưng
dù sao đấy cũng là anh trai cậu, gắn liền với danh tiếng của cậu, anh trai
cậu, hỡi nữ thần của tớ, là kẻ hèn nhát và phản nghịch hàng đầu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi và tuyệt vời này, tớ được thấy, vì tin tức

mà tớ đem tới, một cái gì đó trong cậu, cái gì đó khó tả - và vì thế nó quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.