Tôi sửa tam đoạn luận này thành: tôi có một con ngựa và chứng bệnh
nuốt hơi trong trí óc.
Tôi có tất cả. Tôi là một sử thi không có hồi kết.
Tôi thấy mình có mối liên quan với Vạn Lý Trường Thành: đó là công
trình duy nhất của nhân loại có thể được nhìn thấy từ mặt trăng, ít nhất là
công trình này đúng với tầm vóc của tôi. Nó không giới hạn tầm nhìn, mà
kéo ra đến vô tận.
Mỗi sáng, một nô tì đến chải tóc cho tôi.
Cô ta không biết mình là nô tì của tôi. Cô ta tưởng mình là người Trung
Quốc. Nhưng thực ra cô ta không có quốc tịch, vì cô ta là nô tì của tôi.
Trước khi đến Bắc Kinh, tôi sống ở Nhật Bản, nơi có những nô tì giỏi
nhất. Còn ở Trung Quốc, chất lượng nô tì không được cao.
Ở Nhật, khi tôi bốn tuổi, tôi có một nô tì rất sùng bái chủ. Nó thường
xuyên quỳ mọp dưới chân tôi. Thế mới là tốt.
Nữ tì Trung Quốc không biết làm như thế. Buổi sáng, cô ta bắt đầu bằng
việc chải mái tóc dài của tôi: cô ta chải thật thô bạo. Tôi kêu lên vì đau và
thầm nguyền rủa cô ta. Sau đó, cô ta bện tóc tôi thành một hoặc hai bím rất
đẹp bằng nghệ thuật tết tóc có từ thời tổ tiên, thứ nghệ thuật mà cuộc Cách
mạng văn hóa đã không làm mai một. Tôi thích cô ta chỉ tết một bím mà
thôi: có vẻ như một bím tóc sẽ phù hợp hơn với một người cao quý như tôi.
Cô gái người Trung Quốc này tên là Trê, ngay lập tức tôi đã thấy không
thể chấp nhận được cái tên này. Tôi nói rằng cô ta sẽ mang tên người nô tì
Nhật Bản của tôi, đó là một cái tên rất duyên dáng. Cô ta ngơ ngác nhìn tôi