HỦY HOẠI VÌ YÊU - Trang 95

- Vâng, ngày nay đúng là thế, mẹ tôi vẫn cố nài một cách ngây thơ.

Nhưng hồi xưa, cô biết đấy... hồi xưa ý?

- Không có hồi xưa nào cả”, đồng chí Chang kết thúc câu chuyện, kiên

quyết hơn bao giờ hết.

Chúng tôi đã hiểu.

Đơn giản là Trung Quốc không có quá khứ.

Vấn đề không còn là chuyện nước lạnh nữa.

Trên phố, người Trung Quốc nhanh chân tránh xa chúng tôi, cứ như thể

chúng tôi mắc bệnh truyền nhiễm vậy. Còn những người giúp việc mà
chính quyền ở đây cấp cho người nước ngoài, đối với chúng tôi, họ giữ một
mối quan hệ hời hợt đến mức khó có thể tưởng tượng được - ít nhất điều đó
cũng cho phép nghĩ rằng họ không phải là gián điệp.

Đầu bếp của chúng tôi, cũng mang cái tên Chang đầy bất ngờ, đối xử với

chúng tôi nhân ái đến mức đáng ngạc nhiên, chắc hẳn là vì ông ấy được
tiếp cận với thế giới ẩm thực mà nước Trung Quốc đói khát đã nâng lên
thành giá trị tuyệt đỉnh. Ông Chang bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải nhồi nhét cho
ba đứa trẻ phương Tây mà người ta giao phó cho ông ấy. Ông ấy có mặt
trong tất cả những bữa chúng tôi ăn một mình, không có bố mẹ, tức là gần
như tất cả các bữa. Và ông ấy nhìn chúng tôi ăn, trên khuôn mặt khắc khổ
của ông ấy hiện lên một vẻ vô cùng nghiêm trọng, cứ như thể những
chuyện quan trọng nhất của vũ trụ đang diễn ra ngay trong đĩa thức ăn của
chúng tôi. Ông ấy không bao giờ nói gì, chỉ trừ hai từ “ăn nhiều”, câu nói
thiêng liêng mà ông ấy sử dụng một cách hiếm hoi và tiết chế như với các
câu thần chú bí hiểm. Tùy theo mức độ ngon miệng của chúng tôi, khuôn
mặt ông ấy toát lên vẻ hài lòng khi đã hoàn thành nhiệm vụ hoặc, ngược lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.