HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 142

Thời gian ăn cơm trưa đã muộn, trong nhà ăn lịch sự sạch sẽ của công nhân
viên chức chỉ còn lác đác vài bóng người, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ,
phục vụ lập tức đưa món ăn tới, cô vừa mới ngồi xuống, đã thấy Đỗ Tâm
Đồng chạy tới đón ở một góc phòng không ai chú ý, tựa như đã đợi cô rất
lâu.

“Có thể nói chuyện với cô không?” Đỗ Tâm Đồng hỏi.

Thời thế tạo con người cũng đả thương con người, bây giờ khuôn mặt cô ta
tiều tụy, sự kiêu ngạo đã sớm mất hết, trong giọng nói mang theo sự khẩn
cầu khép nép, Ôn Noãn bình thản nói:”Cô tìm nhầm người rồi.” Người cô ta
nên tìm là Bạc Nhất Tâm mới đúng.

Đỗ Tâm Đồng không chờ cô mời ngồi xuống chỗ đối diện cô.

“Bạc Nhất Tâm vốn đồng ý với tôi nếu gặp chuyện không may cô ấy sẽ
chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mấy hôm nay tôi không thể gọi được cho
cô ấy, hôm nay là thời hạn cuối cùng tôi và Như Khiêm phải rời đi, tôi thật
sự hết cách mới phải tìm đến cô….Chiếm tổng muốn đuổi việc tôi, tôi
không có gì oán hận, nhưng là tôi ngu ngốc cam tâm bị người ta lợi dụng,
tôi biết, nhưng Như Khiêm vì tôi mà bị liên lụy, anh ấy căn bản không biết
gì hết, tôi xin cô hãy tha thứ cho anh ấy.”

“Cô nói quá rồi. Cho dù cô tin hay không, chuyện này tôi không để ở trong
lòng.” Tha thứ hay không tha thứ không quan trọng, cho dù là với Đỗ Tâm
Đồng hay Quách Như Khiêm cô hoàn toàn đều không có cảm giác, trước
kia là đồng nghiệp trong công ty, hôm nay cũng vậy, không hơn, hận một
người phải trả giá tinh thần quá lớn, cô hà tất phải làm chuyện mất nhiều
hơn được.

“Vậy cô có thể cầu xin Chiếm tổng giúp không, để Như Khiêm được tiếp
tục ở lại trong công ty? Anh ấy là nòng cốt của bộ phận kĩ thuật, cho dù anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.