HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 187

Anh đóng sầm cửa xe lại, lập tức đi về phía thang máy, không quay đầu lại
nhả ra một câu:”Ôn Noãn, tốt nhất lúc này cô đừng có thừa dịp nhõng nhẽo
với tôi.”

Mặt lúc đỏ lúc trắng, cô cắn cắn môi, tiến thoái lưỡng nan đứng yên tại chỗ.

Đứng trước thang máy, anh nghiêng đầu nhìn qua:”Tôi cho cô hai sự lựa
chọn, một là cô tự đi tới đây, hai là tôi đến lột váy đánh cô một trận rồi cô
tự đi tới.”

Cô bị chọc suýt cười ra tiếng, cố gắng nhịn xuống mới không phá đổ hết
công sức của mình, cuối cùng chậm chạp lê bước đi lên.

Tới tầng 66, vừa ra khỏi thang máy di động của anh vang lên, thuận miệng
nói với cô:”Mở cửa,”

Cô ngẩn ra, anh đã đi đến bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, cô nhìn về phía
khóa mật mã điện tử, lưỡng lự một lúc, cô ấn số 0909, nghe thấy một tiếng
“ting” rất nhỏ, cô thử đẩy vào, cảnh cửa theo tay mở ra, phía bên trong vô
cùng trống trải, cảm giác giống như liếc mắt một cái không nhìn thấy cuối.

Nhìn kĩ mới nhận ra cảm giác kia thì ra là do thiết kế. Trong không gian
thoải mái không có gì để ngăn cách ngoài bức tường trắng, cho dù là tường
TV, phòng khách, thư phòng hay là nhà ăn cùng phòng bếp, tất cả đều là
dùng thủy tinh nghệ thuật sáng lấp lánh tách thành từng khu vực riêng biệt,
cánh cửa phòng ngủ nửa mở hé ra chiếc giường lớn dựa vào tường thủy
tinh, khi vào cửa tầm mắt nhìn xuyên qua tấm kính hòa vào màn trời đêm,
tấm kính sau ánh đèn trong như gương, chiết xạ nguyên hình làm không
gian mở rộng hơn gấp đôi, ảo ảnh lay động làm người ta có cảm giác không
nhìn thấy cuối.

Chiếm Nam Huyền đưa cho cô một cốc chocolate nóng:”Làm ấm dạ dày
trước, tôi làm cơm rang trứng cho cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.