HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 217

Cô giật mình, trong một giây mơ hồ không hiểu cảm giác trong lòng khẽ
run lên là gì…Tại sao anh không đưa cô đến khách sạn mà lại mang cô tới
nơi này? Tại sao…lại đi nhanh như vậy?

“Suýt quên.” Châu Tương Linh vỗ đầu, “Nam Huyền bảo bác nói cho cháu,
tầng ba có rạp chiếu phim ba mươi chỗ ngồi, bên trong có thiết bị nghe nhìn
rất tốt, trước khi ngủ cháu có thể vào đấy nghe nhạc.”

Ôn Noãn kinh ngạc, ngẩng đầu lên, trong con ngươi như đang nổi gió kéo
mây.

Lời nói không chút để ý của Châu Tương Linh giống như gẩy dây đàn, vô
tình chạm vào sợi dây ký ức mỏng manh nhất trong tim cô, cảm giác quen
thuộc và mê hoặc không thể giải thích, những lời ấy đã mở toang khu rừng
rậm bịt kín bao năm qua, tất cả dần dần trở nên rõ ràng.

“Có phải còn có sân tennis và sân bóng rổ trong nhà không?” Cô khẽ hỏi.

“Có, cháu có thể đi chơi.”

“Còn có thư viện, phòng vẽ tranh và phòng đàn?”

“Nam Huyền nói với cháu rồi à?”

“Có phải…” Giọng cô không thể khống chế được run nhè nhẹ, “Còn có ba
phòng trẻ con?”

“A? Cháu biết hết?” Châu Tương Linh kinh ngạc nhìn cô.

Ôn Noãn không thể lên tiếng.

Trong tòa nhà này có thể có hơn 20 phòng tắm, nhưng nhất định chỉ có ba
phòng trẻ con, hơn nữa phải bố trí thành hai nam một nữ, trong phòng vẽ
tranh sẽ có đủ các tập tranh của các doanh họa từ cổ chí kim trong ngoài
nước, trên bàn sẽ bày đủ bút mực giấy nghiên, trong thư viện thu thập các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.