HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 219

Khoang hạng nhất bay đi New York, trong không gian tương đối lớn bay
vởn quanh bài hát “30 nghìn feet” của Dikeniuzi.

Có lẽ là bởi vì nghe loại nhạc này trong không gian đặc biệt, có lẽ là bởi vì
cuối cùng cũng cất cánh, sắc thái lạnh nhạt trước sau như một trên mặt
Chiếm Nam Huyền không biết đã biến mất từ khi nào, anh thất thần nhìn ra
ngoài cửa sổ tựa như linh hồn đang lạc vào một thế giới hư ảo nào đó, suy
tư mông lung xa xăm không trở lại, hình bóng có vẻ hơi cô đơn, có chút
mệt mỏi, có chút sa sút, còn có chút bi thương.

Quản Dịch đã quen anh mười năm lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của
anh, cõi lòng đầy tâm sự khó có thể hình dung, cô quạnh như khói, và tựa
như muốn tách khỏi thế giới.

Vô cùng ngạc nhiên, Quản Dịch không nhịn được hỏi:”Anh làm sao thế?
Đang suy nghĩ gì?”

Mạch suy tưởng chuyện cũ bỗng dưng bị cắt đứt giữa chừng, vừa nhanh
chóng rút ra khỏi quãng kí ức dài, vừa quay nhanh trở lại thực tế, Chiếm
Nam Huyền cong miệng:”Nghĩ về mối tình đầu.”

“Nhất Tâm? Hai người làm sao?”

“Không phải cô ấy.” Dừng một lát, trong đôi mắt anh ẩn hiên một chút dịu
dàng, “Ôn Noãn.”

Quản Dịch trợn tròn mắt, dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tính là
chấn động, sớm đã biết giữa hai người này có gì đó, cứ tưởng rằng là sớm
chiều ở chung ám muội nảy sinh tình cảm, không nghĩ tới là tình cũ bén
gót.

Khi mới nhập Đại Học chỉ biết anh có bạn gái, nhưng trong phòng chưa ai
gặp qua, cho đến trước khi học kì chấm dứt anh đưa Bạc Nhất Tâm đến làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.