anh.”
Chiếm Nam Huyền cười nhạt:”Hôm nay không về, nửa giờ nữa là khai mạc
trận tennis chung kết Tour Finals, em có muốn đi xem cùng không?”
Bạc Nhất Tâm im lặng một lúc:”Không phải lúc nào anh cũng dành chiều
thứ 7 chỉ để ở bên cạnh Ôn Noãn thôi sao?”
Nụ cười nhạt trên mặt lặng lẽ biến mất, anh dịu dàng nói,”Hôm nay cô ấy sẽ
không về.”
Thứ 2 là ngày Thiển Vũ kí hợp đồng với Viễn Thông Đại Hoa, Ôn Noãn
đến văn phòng từ sớm, đánh trước đơn xin từ chức, đặt trong phong thư
màu trắng bỏ vào ngăn kéo, đợi khi Đinh Tiểu Đại đến, cô đã chuẩn bị xong
tất cả các tài liệu dùng cho việc ký kết.
Đúng 10 giờ, Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng dẫn một tốp người tiến vào,
người đứng đầu sóng vai đi ngang anh là một người đàn ông trung niển gầy
gò thấp bé khoảng 40 tuổi, cái mũi ưng dài, ánh mắt sắc bén, Cao Phóng
cười mỉm gọi ông ta là Dương tổng.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào phòng họp, Ôn Noãn và Đinh Tiểu Đại
phân công nhau làm việc, bày đầy đủ các tài liệu kèm theo hợp đồng trước
mặt Dương Văn Trung và luật sư, sau đó đi tới hướng chủ vị, Chiếm Nam
Huyền chăm chú nhìn cô tới gần, vẻ mặt cô rất lãnh đạm, lãnh đạm đến
mức anh không thể không chú ý đến sự bất thường của cô, từ lúc bọn họ
đến đây cho tới bây giờ, cô ngay cả một tiếng chào cũng không nói.
Cô không ngẩng đầu lên đặt tài liệu trước mặt anh, khi đặt xuống tập tài
liệu cuối cùng, anh nâng tay đến đón, lơ đãng chạm vào đầu ngón tay cô.
Cô sợ hãi lùi lại như bị rắn độc cắn, không cẩn thận đụng vào Đinh Tiểu
Đại đang đi ngang qua, người Đinh Tiểu Đại lảo đảo đứng không vững, cái