Chiếc ghế xoay sang phía trái, hai tay đặt trước ngực, mười đầu ngón tay
đan vào nhau, ngửa đầu nhìn cô đang đứng trước mặt.
“Em làm sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi, bên môi không nhịn được mỉm cười.
Ngữ khí của cô vô cùng lạnh nhạt:”Tôi ra ngoài trước chuẩn bị lại tài liệu.”
Anh vươn tay về phía cô:”Ôn Noãn—-“
Cô giật theo phản xạ lùi nhanh về phía sau, tránh xa khỏi phạm vi anh có
thể chạm tới, trong con ngươi hiện lên sự thương oán và cẩn thận đề phòng
không tiếng động.
Đôi mắt lạnh của anh lóe lên chút cảm xúc phức tạp, trong phút chốc biến
tăm không còn vết tích.
Đột nhiên anh nói:”Xin lỗi.”
Cô giật nhẹ khóe miệng.
Là cô ngu ngốc, biết rõ là hổ lửa còn nhảy vào không chùn bước, không thể
oán trời trách người.
Anh nhếch miệng:”Ba năm trước, biệt thự ở đường Lạc Nham trước khi
công khai giao dịch có đặt trước cho anh một phần, lúc ấy Nhất Tâm rất
thích phong cách của họ, vì thế anh bỏ ra 50 triệu mua cho cô ấy một ngôi,
không lâu sau dự án dân cư trên đường Lạc Dương cũng bắt đầu triển khai,
anh tự mình giám sát—-em có biết nó đã tốn bao nhiêu tiền và bao nhiêu
thời gian của anh không?” Tự giễu cười cười, anh nói:’Mất một năm mười
tháng, tổng giá xây dựng là 67 triệu đô la.”
Đôi mi dài run lên, cô mím môi không nói.
Anh đứng lên, bước qua cô đến trước cửa kính thủy tinh trong suốt sát
tường.