HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 378

Hình như sức lực từ tứ chi trăm xương thoát hết ra ngoài, đầu choáng váng
không chịu nổi, cô cố gắng lắc đầu, ảo giác tạm dừng, ảo ảnh và tiếng nói
ma mị ấy biến thành tiếng ồn ào rõ ràng, cô giương mắt, cố gắng giữ lấy
một chút tỉnh táo trong đầu, ngỡ ngàng không hiểu vì sao sắc mặt Chu Lâm
Lộ đại biến.

“Anh làm sao thế?” Tại sao cô rất muốn cười, đầu gối mềm nhũn, đã bị anh
kéo eo ôm lấy.

“Tỉnh Tỉnh! Mau mở to mắt!” Giọng nói hổn hển của Chu Lâm Lộ len lỏi
vào ý thức càng ngày càng mơ hồ của cô, “Anh đưa em đi gặp bác sĩ! Noãn
Noãn! Noãn Noãn em mau tỉnh lại đi! Chiếm Nam Huyền! Tốt nhất cậu nên
cầu nguyện cô ấy không có việc gì!”

Phải hơn mười ngày sau Ôn Noãn mới ý thức được mình đã trải qua một
khoảng thời gian nằm viện chấn động lòng người.

Từ khi nhập viện cô liền hôn mê sốt nhẹ, uống thuốc một đêm nhiệt độ
cũng không giảm, ba ngày liên tục không mở mắt, nhưng miệng lại không
ngừng nói mê man, Ôn Nhu bị dọa chết khiếp, không nhịn được ép chú
Châu Thế Vi bác sĩ chủ nhiệm quen thân lâu năm nhìn hai chị em cô lớn lên
hai mươi tư giờ phải canh giữ ở đầu giường Ôn Noãn.

Cho đến ngày thứ tư, Ôn Noãn mới miễn cưỡng có thể nhận ra người đến.

Ngày thứ năm cô mới hơi tỉnh táo, nhưng vẫn không thể rời giường, chỉ
cảm thấy toàn thân cao thấp không có lấy một chỗ bình thường, amidan, cổ
họng, đường hô hấp và phế quản tất cả đều đau, ngay cả nuốt nước miếng
cũng khó khăn, thanh đới hoàn toàn mất tiếng, muốn gì hay không muốn gì,
ngoài gật đầu thì là lắc đầu.

Sau khi nhiệt độ hạ chuyển thành cảm cúm, nước mắt nước mũi đua nhau
đến, đầu đau không chịu nổi, da còn nổi một mảng mụn lớn màu đỏ, bởi vì
đã nhiều ngày ngoài thuốc và nước cô không ăn thêm cái gì, dạ dày bị rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.