HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 379

loạn cấp tính, không ăn thì đau, ăn thì buồn nôn, không được ăn cơm, chỉ có
thể duy trì sự sống bằng cách truyền dịch, hai mu bàn tay đâu đâu cũng có
những vết kim châm xanh tím.

Cô yếu đến mức ngay cả việc lau mồ hôi cũng giống như pha quay chậm
trên TV, mỗi giây trôi qua, cố hết sức chậm chạp thờ phì phò hoàn thành.

Không thể rời giường, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong nằm hoặc hơi
ngồi dậy tựa vào thành giường, thời gian nửa nằm chưa quá mười phút, vì
sức lực không thể tiếp tục, lại nằm xuống, ý thức gián đoạn hỗn độn, tựa
như hồn phách đã sớm bay khỏi cơ thể, chỉ chừa lại thân thể bọc da xấu xí,
chống chọi lần cuối trong đời.

Tới ngày thứ bảy, nửa đêm bỗng dưng tỉnh dậy từ trong cõi mộng.

Nhìn thấy ánh sáng trắng theo khe hở cửa phòng hắt vào, trong ánh sáng có
người chuyển động, cô nghĩ mình hoa mắt, nhắm lại rồi mở ra, quả nhiên
không thấy gì, lại nhắm vào mở ra, vẫn giống lúc trước không có gì, trong
mơ hồ nặng nề tiếp tục ngủ.

Lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm, nhìn Ôn Nhu mấy ngày nay không ngủ nằm
úp sấp bên mép giường, sắc mặt tái xám, tóc tai hỗn độn, vết nhăn nhúm rõ
ràng trên quần áo, tất cả như thủy triều dâng lên trong lòng Ôn Noãn, chăm
chú nhìn gương mặt mệt mỏi đang ngủ say của Ôn Nhu, khoảnh khắc đó Ôn
Noãn hoàn toàn buông xuống chuyện cũ.

Ngày thứ tám ruột gan cô như đảo lộn, không những nôn hết mọi thứ trong
dạ dày mà còn phun ra một ngụm nước đắng, kì quái là, sau khi phun ra dạ
dày lại dần ổn định, từ từ cảm thấy có chút sức lực, trưa và tối đã có thể ăn
một phần năm bát cháo loãng.

Tình cảnh cứ thế lặp đi lặp lại từng ngày, dạ dày cuộn trào, nôn ra, nôn
xong sức khỏe lại tốt lên kì lạ, miễn cưỡng có thể ăn chút gì đó, mỗi bữa cô
chỉ ăn được vài muỗng thức ăn lỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.