HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 521

“Anh đã thử qua cảm giác giằng xé khi yêu một người lại cảm thấy mình
không thể hưởng hạnh phúc đó bao giờ chưa? Anh đã thử qua cảm giác hận
một người lại giống như bị trúng độc, không thê rời đi mà chỉ có thể ở yên
tại chỗ thừa nhận nỗi đau đớn thương tổn không ngừng chưa? Anh đã thử
qua cảm giác sợ hãi tột độ khi nhìn thấy người mình yêu nhất đứng với
người con gái khác trong giáo đường chưa? Anh có biết lúc ấy em nghĩ thế
nào không? Em tự nói với chính mình, nếu anh thật sự cưới cô ấy, em sẽ
đoạt lấy súng của Dương Văn Trung tự sát, anh đã muốn tra tấn em như thế,
vậy em chết, em chết anh đã vừa lòng chưa?”

Tiếng khóc của cô còn chưa dứt, một bóng hình đã xuất hiện cạnh cửa
khoang máy bay, trong mắt hằn nổi tơ máu.

Nước mắt giàn dụa, trước mắt tất cả đều mơ hồ, giống như làn sương mù
trên mặt biển, cô không nhìn rõ được gương mặt anh.

Anh đi tới ôm ngang lấy cô, cô khóc quá mệt hoàn toàn đã không còn chút
sức lực nào chống cự.

Ôm cô đi ra khỏi khoang máy bay, đi qua lối đi thật dài, đi khỏi trạm kiểm
quan, đi ra sân bay, anh đặt cô vào trong xe, lẳng lặng lau đi nước mắt và
hơi nước trên đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi của cô, thắt dây an toàn cho
cô.

Xe chạy nhanh khỏi sân bay trong ánh nắng chiều rực đỏ.

Đi một đoạn lại thấy đường ra đường vào trên trên dưới dưới, hoặc là một
ngã ba đường cao tốc, nhiều con đường ra như vậy có lẽ tùy tiện chọn một
đều có thể tới nơi bọn họ muốn trở về, nhưng mà theo thói quen mọi người
vĩnh viễn sẽ chọn con đường nào tiện và nhanh nhất, trực giác cho rằng các
hướng khác đều là đi vòng vèo, mà lại quên rằng có đôi khi con đường tiện
và nhanh nhất cũng có thể là con đường dài nhất.

Một đường đi tới cuối, rốt cuộc tới một lối ra duy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.