HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 214

ban đầu thì ở trong một nhà xuất bản lớn, sau đó là trong một tạp chí khoa
học dày cộp, nơi người ta đặc biệt đánh giá khả năng ghi nhớ các thuật ngữ
chuyên môn của cô. Cho đến nay thì tạp chí khoa học dày cộp kia đã bị
đóng cửa, và Zoya giờ làm người sửa lỗi cho một tờ báo tuần. Việc luyện
tập thể thao cô bỏ ngay từ sau khi hết phổ thông, vì cô không có chí trở
thành nhà vô địch, còn việc cần phải được yên thân về tâm lý cũng không
còn là thiết yếu nữa: ở nhà xuất bản người ta cư xử với cô rất tốt, thường
xuyên khen ngợi và đưa ra những đánh giá cao về chất lượng và tốc độ làm
việc của cô. Nhưng chấn thương do nhà trường hay đúng hơn, do bốn năm
học cuối cùng gây ra, đã để lại dấu ấn của mình. Cô bé tuyệt đẹp, nhà thể
thao biến thành một phụ nữ ủ dột yên lặng, có vẻ sợ sệt và hay e ngại. Mỗi
một câu nói tốt đẹp được cô nhận về mình như một lời ngợi khen quá đáng
mà thiên hạ bố thí cho.

Thậm chí không ai có ý định theo đuổi cô, điều mà chính Zoya cũng

không hề dám nghĩ tới. Cô sợ không dám nhìn thẳng và thậm chí không
dám tự ý mỉm cười. Còn việc tiếp chuyện người khác hay nói đùa thì không
thể nào có được. Và cô đã tự khóa then cửa đời mình, và sẽ sống như thế
cho đến khi già, nếu như vào một ngày đẹp trời không xuất hiện Valery
Vaxilevitch Volokhov, người có bài báo về các vấn đề chữa các bệnh đường
huyết bằng liệu pháp X quang trong cái tạp chí khoa học đồ sộ kia, nơi mà
Zoya đã làm việc.

Nhưng Alexandr Tashkov đã không nhìn thấy cả vẻ sợ sệt lẫn rầu rĩ.

Anh nhìn thấy cô Zoya mà mình đã từng yêu kiểu trẻ con, cân đối, xinh
đẹp, dịu hiền. Bởi vì các nét trên mặt hoàn toàn vẫn như anh đã nhìn thấy
hồi xưa, thậm chí còn hoàn thiện hơn, tinh tế hơn, phụ nữ hơn. Gặp cô trên
cầu thang của viện, nơi Volokhovlàm việc, Tashkov ghi số điện thoại của cô
và hẹn gặp ngay vào buổi tối hôm đó. Tất nhiên anh đã biết là Zoya đi đến
chỗ của chính ông bác sĩ Volokhov kia, vì thế anh tự nhủ rằng cuộc gặp chỉ
mang tính chất công việc. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn biết là không phải
như thế. Có thể là đã không hề là ngẫu nhiên việc cho tới giờ anh vẫn chưa
lấy vợ. Và sự tham lam của đàn bà đối với đồng tiền không phải hay đúng
hơn, đã không chỉ là nguyên nhân chính. Mà chính là vì anh, cho dù không
cố tình, vẫn tìm người tựa như Zoya.

Đi đến chỗ hẹn lúc tám giờ ở bên metro "Svetnoybulvar" (đại lộ hoa)

anh mua một bó lớn những thứ hoa rất thanh nhã, được bó thật là đẹp mà
anh chẳng biết hết tên. Anh mua vì trông chúng thật là đẹp và lạ mắt, Zoya

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.