HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 114

chàng "bất cộng đới thiên". Ông ta gieo hoạ cho cả nước chứ đâu chỉ riêng
cho nhà chàng.
Thấy chàng ngồi ngẩn ra, ông già giục:
- Sao công tử cứ ngây ra vậy, nâng chén đi chứ!
- Lão trượng thứ lỗi, hậu sinh đang nghĩ tới một việc.
- Việc gì cũng cứ xếp lại đã. Đời người được mấy lúc rảnh rang nâng chén
vui buồn với nhau.
- Thưa lão trượng, việc này không xếp lại được. Nếu chiều chưa vãn, hậu
sinh không ghé vào quán của lão trượng đâu.
- Không phải nhà cháy thì cứ xếp lại.
- Việc của hậu sinh còn hơn cả cháy nhà ấy chứ.
- Việc gì mà hơn lửa vậy?
- Hậu sinh phải tìm bằng được một ông lang để chữa bệnh cho người thân.
- Lương y ấy tên là gì, ở làng nào quanh đây?
- Lương y ấy tên là Hiếu, không ở vùng này nhưng hình như đang chữa
bệnh ở vùng này.
Ông già nheo nheo mắt rồi nói:
- Lâu rồi, cách nay dễ đến gần hai năm, có một lương y dẫn một cậu con
trai đi qua đây. Nghe nói sau đó, lương y ấy chữa cho một bà già ở làng
Bồng. Bà ấy đã mấp mé quan tài mà khỏi bệnh.
- Thưa lão trượng, làng Bồng cách đây xa hay gần?
- Cũng phải non nửa ngày đường.
- Đi về hướng nào, thưa lão trượng?
- Đi về hướng đông nam. Làng nào có cây gạo cao nhất thì đó là làng Bồng.
Phạm Vũ Long trả tiền rượu rồi cáo biệt. Ông già không lấy tiền còn
khuyên chàng nghỉ lại sớm mai hãy cất bước, vì lúc đó đã chạng vạng tối.
Lòng Phạm Vũ Long như lửa đốt thì nghỉ lại sao được. Chàng phải đến
ngay làng Bồng may ra…
- Cảm ơn lão trượng. Có thể lương y không còn làm thuốc ở đó. Nhưng tới
làng Bồng có thể biết lương y ở đâu. Hẹn ngày tái ngộ hầu rượu lão trượng.
Lão chúc công tử may mắn và đừng bao giờ quên lão già mất quê vì bọn
chức dịch sâu bọ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.