HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 120

Phạm Thái Quỳnh

Huyền sử Cỏ tiên

Chương 14

Mấy năm lặn lội, qua hàng nghìn dặm đường hết nơi này lai nơi khác, ngài
Tri huyện đến một làng quần cư của dân miền xuôi và dân miền núi. Một
hôm, ngài Tri huyện vào trọ ở một nhà mà chủ của ngôi nhà ấy mới thoát
chết. Qua một vài câu chuyện, ngài Tri huyện được biết chủ nhà ốm hàng
năm, tốn nhiều tiền của thuốc gì cũng không khỏi. Cuối cùng nhờ thuốc của
một "bà Tiên", bệnh lui ngay mà không hết mấy tiền bạc. Một linh cảm vụt
lên, ngài Tri huyện hỏi chủ nhà:
- Thưa ông, "bà Tiên" ấy cách đây gần hay xa?
Chủ nhà đáp:
- Tôi cũng chưa gặp bà ấy mà cái người quen cho tôi ba chén thuốc biết bà
ấy. Do tôi nghi ngại nên ba chén thuốc cứ treo ở trong buồng hàng tháng.
Cái người quen đã cho thuốc thấy bệnh của tôi không giảm mà còn tăng
lấy làm lạ bèn hỏi: "Bác đã uống thuốc chưa?"Tôi phải nói thật: "Tôi cảm
ơn lòng tốt của bác nhưng không dám uống." Người quen của tôi cười: "Tôi
thấy bắc sắp chết nên cứu bác, bác nghi ngờ thì cho tôi xin lại." Lúc ấy tôi
phải xin lỗi người đã cho tôi ba chén thuốc rồi sắc thuốc uống. Quả nhiên
ba chén ấy là thần dược.
Ngài Tri huyện thoáng vẻ suy tư rồi nói:
- Ba chén thuốc vu vơ mà đuổi được bệnh nặng liệu có là chuyện huyễn
hoặc không ông?
Chủ nhà liền cắt nghĩa:
- Không vu vơ chút nào cả. Ông quen tôi cũng làm thuốc nhưng chưa cao
tay. Một lần, sau khi xem mạch cho tôi, ông ấy nói: "Tài tôi không chữa
được bệnh này. Nhưng tôi sẽ giúp bác..." Chừng mươi ngày sau, ông ấy cho
tôi ba chén thuốc. Khi khỏi bệnh rồi tôi muốn tìm thần y đó để cảm ơn.
Người quen của tôi nói: "Đó là thuốc của một bà Tiên, gặp bà ấy khó lắm."
"Gặp bà ấy khó lắm." Làm thuốc cứu người sao lại khó gặp? Ngài suy
đoán: "Có thể lắm … Khó gặp thì ta sẽ có cách". Ngài Tri huyện bèn nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.