HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 129

- Mẹ mà không thương con thì không gọi là mẹ. Nhưng nếu tôi cúi đầu chịu
nhục, lớn lên con tôi nhìn tôi thế nào đây. Tôi không tố cáo tội ác vậy là tôi
tiếp tay cho kẻ giết người. Còn con tôi, tôi tin là Giời, Phật sẽ che chở.
Thục Trâm hỏi thêm:
- Nàng có biết chữ không?
- Mấy năm ở trong dinh quan, tôi có học được dăm bảy chữ.
Thục Trâm mừng lắm nhưng nét mặt làm ra vẻ phẫn uất.
- Phải làm thôi nàng ạ. Làm để cho ông ta biết đàn bà cũng là người chứ
không phải mảnh giẻ để ông ta lau chân rồi ném đi.
Thục Trâm đưa cho Oanh Nhi tờ giấy nói:
- Mọi việc tôi và nàng cậy cả vào lương y. Nàng chỉ cho vài chữ. Tôi và
lương y sẽ tìm mọi cách bảo vệ con nàng. Thằng bé ấy có một phần cốt
nhục của kẻ ác nhưng nó lớn lên bên người mẹ hiền lành chắc nó sẽ thành
người lương thiện.
Oanh Nhi hỏi:
- Viết gì đây?
Thục Trâm ngẫm nghĩ rồi bày cho Oanh Nhi:
- Viết thế này: "Tôi nhặt được tờ giấy này tại thư phòng của quan Tể
tướng", ghi ngày, tháng, năm nhặt được. Nếu quên ngày thì ghi tháng, năm
cũng được rồi ký tên vào.
Oanh Nhi nói ngay:
- Tôi quên sao được. Ngày ấy, tôi coi tờ giấy này như của quý nên tôi cất
kỹ chứ có nghĩ đến ngày hôm nay lại như thế này.
Giữa rừng không lấy đâu ra bút mực, Thục Trâm bèn ra xung quanh đó tìm
loại dây leo có nhựa màu sẫm để viết. Nhưng quanh đó chỉ có bóng cổ thụ.
Loay hoay mãi, Oanh Nhi bèn cắn ngón tay trỏ lấy máu viết vào giấy đúng
như Thục Trâm bày cho. Xong việc, Thục Trâm ra một vạt rừng gần đó gặp
em trai út rồi cùng ngài Tri huyện trở lại nơi ở của Thục Trâm. Em trai út
của Thục Trâm đưa Oanh Nhi về bến đò. Nơi đó có một giọt máu đối với
nàng không biết là phúc hay là tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.