HUYỀN THOẠI PORASITUS - Trang 115

-Không. – Ana đáp hờ hững – Họ chết cả rồi.

“Chết”, chà, nàng cảm thấy mình nói từ này nhẹ như không.

-Vì sao? Bệnh dịch? Hay là…

-Bọn cướp. Chúng tràn vào nhà và giết gia đình tôi. Chỉ mình tôi trốn thoát.

““Bọn cướp” chính là đội quân của mi đó, Prang. Mi quên tội ác của mình
rồi sao?!?” – Ana thầm nghĩ đau đớn.

Nhưng Prang trong cơn đau buồn hoàn toàn không để ý đến nét mặt đanh
lại của vị tướng thân cận. Chàng ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh những
ánh sao màu tím bạc.

-Người ta bảo sao là ánh mắt của người đã khuất nhìn về thế gian. Có đúng
không? – Prang hỏi, vị tổng tư lệnh quân đội lạnh lùng, tàn nhẫn như đã bị
thay thế bởi hình ảnh một cậu bé ngây thơ chưa bao giờ được hưởng tình
yêu thương thật sự – Vậy cha mẹ ta là vì sao nào đây?

“Còn cha mẹ, hai anh và dân tộc của ta thì là những vì sao nào? Nếu mà họ
ở trên đó, chắc chắn họ sẽ đời đời nguyền rủa mi.” – Ana dán mắt lên cao,
lòng cô quạnh. Tất cả đều là những câu hỏi không lời giải đáp.

Nhưng chẳng khác gì Prang, nàng cũng chỉ còn một mình thôi. Lòng thù
hận đã vùi chôn những ước mơ tuổi trẻ, đã bóp nghẹt trái tim đáng lẽ phải
tràn đầy tình yêu thương của nàng. Ana bất giác thấy lạnh. Nàng đã thiếu
tình yêu thương quá lâu rồi. Kể từ khi gặp lại Gan đã gần được một năm,
những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi cứ vùn vụt trôi đi…

Giá mà có một ai đó đưa tay ra nâng đỡ nàng dậy. Ai đó như …

-Mọi chuyện rồi sẽ ổn, phải không? – Prang nói và mỉm cười như tự an ủi–
Sẽ ổn thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.