HUYỀN THOẠI PORASITUS - Trang 1242

Nàng giật mình khi tiếng Prang vang lên và một tấm áo khoác được choàng
qua vai nàng. Ana

không thở dài. Nàng hít một hơi sâu - bất chấp cái lạnh trong không khí.

-Chàng dậy sớm thế? - Và nàng hỏi Prang một câu hỏi bình thường nhất
trên thế gian này.

Chàng cười, cũng bình thường như bất kỳ người nào nghe câu hỏi đó.

Đó là một buổi sáng hai người bên nhau ở Porasitus. Họ chào buổi sáng
nhau bằng những câu chào

bình thường. Họ chăm sóc nhau theo những cách bình thường. Họ yêu nhau
như những con người

bình thường. Không có hoàng đế và tướng quân, không có gươm đao và
giáp trụ, không có mưu

toan, không quyền lực, không cả tiếng gió rít hằng đêm, không một thứ gì
phá vỡ không gian yên

bình ấy.

Ngày rồi ngày, họ mặc những y phục không cao sang cũng chẳng quyền
quý, nắm tay nhau đi trên

những con phố dài, bước trên những đồi cỏ úa, ngắm nhìn bầu trời xanh bao
la và mây mênh mang,

dừng lại một chút trong gió lộng, rồi Prang sẽ gỡ trên tóc nàng những lá cỏ
khô vướng lên. Và

những buổi đêm, bên ngọn lửa tí tách cháy trong gian phòng ấm áp nhất
cung điện, Ana ủ mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.