HUYỀN THOẠI PORASITUS - Trang 135

Mắt cô gái nhỏ ngấn nước, tràn trề hi vọng nhưng cũng phảng phất nỗi lo sợ
bị từ chối lần nữa. Ana cảm thấy hơi lưỡng lự trước những điều mình sắp
nói. Đồng ý ư? Nếu thế nàng không cần lo về sự nghi ngờ của Prang nữa.
Song, thế thì tàn nhẫn với Iris quá. Cô bé mới mười sáu tuổi, nào có tội tình
gì. Khoan! Nàng cũng từng mười sáu tuổi và khi ấy nàng có tội hay sao?
Dân tộc, gia đình nàng có tội hay sao? Thế mà quân Henki đã giết họ! Đã
vùi chôn hạnh phúc của nàng… Thế thì một Iris có là gì đâu cơ chứ. Chẳng
là gì với nỗi đau mất mát mà Ana từng nếm trải khi ở cái tuổi ấy cả… Nghĩ
đến đấy, nàng nở một nụ cười buốt giá còn hơn băng tuyết, xiết chặt hơn
bàn tay đang run rẩy của quận chúa, nói:

-Được chứ. Quận chúa có thể đến điện Camellia bất cứ khi nào người
muốn. Làm sao tôi có thể ghét một thiếu nữ đáng yêu như người.

-Reven… - Iris oà khóc trong sung sướng. Khuôn mặt rạng rỡ như đoá hoa
diên vĩ tên của nàng. Nàng không biết chàng trai mà nàng đem lòng yêu
thương đang ngồi bên cạnh đây là một thứ thuốc độc khủng khiếp nhất trên
đời. Từ giây phút gặp Reven ở thềm cung điện Luxia, cuộc đời ngắn ngủi
của nàng quận chúa ngây thơ ấy đã được định sẵn một kết cuộc bi thảm
không ngờ. Nàng không hề có chút nghi hoặc nào trước sự thay đổi quá
nhanh từ Reven. Coi như định mệnh đã sắp sẵn từ khi nàng được đặt tên là
Iris, loài hoa chỉ nở tươi thắm vào buổi sáng và héo tàn ngay khi hoàng hôn
u buồn từ từ buông xuống…

Loại thuốc độc chứa trong một chiếc bình đẹp luôn là thứ độc nhất. Chính
tình yêu đã khiến con người ta mù quáng không thể nhận ra sự thật và cái
bẫy.

Chương 19

-Bệ hạ, tôi đã có mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.