HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 164

Văn Xã cho tàu thả trôi chờ thời cơ. Tháng 6, biển miền Nam rất lặng, nước
xanh ngăn ngắt. Khoảng 17 giờ, một chiếc Navy bay tới, nhào lượn ba
vòng. Anh em chúng tôi đứng trên boong giả bộ thân thiện, vẫy tay chào. 7
giờ tối, chúng tôi hướng mũi tàu vào bờ, tăng tốc độ. Lệnh chuẩn bị chiến
đấu cũng được ban ra. Hành trình của chúng tôi có lẽ không qua mặt được
chiếc máy bay trinh sát. Đêm đó, máy bay địch kéo tới. Chúng bắn pháo
sáng, rồi sau đấy rất nhiều tàu chiến đến quây quanh tàu 187. Được lệnh
đánh trả, chúng tôi chiến đấu quyết liệt. DKZ bắn tàu. 12 ly 7 bắn máy bay.
Trước sự kiên cường của tàu 187, bọn địch không dám vào gần. Chúng bao
vây vòng ngoài và gọi hàng. Biết tình thế khó khăn, chúng tôi được lệnh bơi
vào bờ. Thuyền trưởng Phan Văn Xã và máy trưởng Vũ Xuân An ở lại điểm
hỏa bộc phá để hủy tàu. Do địch bắn pháo sáng và vãi đạn xuống như mưa,
nên khi vào bờ, chúng tôi không tìm thấy nhau. Người may mắn gặp được
anh em bến đón, người lạc vào rừng sâu. Chính trị viên Lê Công Thương hy
sinh khi lên bãi cát nơi bờ sông Ba Động. Chiến sỹ hàng hải Trần Quang
Phiêu trúng đạn, gẫy chân, bị địch bắt. Báo vụ Phan Thanh Duyên lạc trong
rừng 4 ngày đêm, không thực phẩm, không nước uống, đến ngày thứ 5 may
mắn được anh em bến tìm thấy, cứu thoát. Những ngày kế đó, hàng đàn
máy bay trực thăng rà lượn, tìm dấu tích chúng tôi. Rồi chúng đổ xuống
hàng mấy tiểu đoàn bộ binh vây ráp, lùng sục. Ba ngày sau, anh em trên tàu
187 mới được đoàn 962 tìm kiếm và thu gom về. Chúng tôi được đồng bào
xã Giồng Lớn, Trà Cú và anh em đoàn 962 chăm sóc, cứu chữa vết thương
rất tận tình chu đáo... Tình nghĩa không nói hết được. Sau ba tháng ở lại Trà
Vinh, 16 thủy thủ còn lại của tàu 187 theo hướng dẫn của anh Tư Mao, hồi
đó làm đoàn phó đoàn 962, hành quân về Cà Mau, là "đại bản doanh" của
Đoàn để hội quân với các thủy thủ tàu 69 và 100. Ngày đi, đêm nghỉ, hơn
nửa tháng sau chúng tôi tới được rừng đước Rạch Gốc, Tân Ân. Thủy thủ
ba tàu, 69, 187 và 100 còn lại được biên chế thành một phân đội có tên là
D.970. 970 là số cuối tên ba tàu ghép lại mà thành. Nhiệm vụ của anh em
chúng tôi là bảo vệ tàu 69, chờ ngày có thể ra khơi trở lại miền Bắc. Năm
1967, tôi được điều về làm máy trưởng tàu 69. Tuy ở trong rừng, chúng tôi
vẫn duy trì chế độ bảo quản, bảo dưỡng máy định kỳ, hy vọng một ngày
nào đó được đưa tàu ra biển. Biết tàu 69 đang kẹt trong rạch, địch ra sức
lùng sục tìm kiếm, nên chúng tôi phải thường xuyên kéo tàu, di chuyển tới
nhiều địa điểm khác nhau. Tàu không cơ động được, lại to kềnh càng, kênh
rạch thì bé, nên việc thường xuyên đưa tàu đi ẩn nấp rất vất vả. Thời gian
những năm từ 1966 đến 1968, địch càn liên miên, chúng tôi vừa phải bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.