HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 170

lăm (1915), người Tam Kỳ, Quảng Nam, là thuyền phó. Hai anh đã cùng
với tôi nhiều lần đưa vũ khí vào chiến trường, trong đó có ba chuyến vào
Vũng Rô. Chúng tôi có với nhau nhiều kỷ niệm lắm. Anh Lộc là một
thuyền phó có trách nhiệm, một người hết lòng thương yêu đồng đội.
Những lúc tàu có những việc khó khăn, anh đều xung phong đảm nhận, giải
quyết. Anh đã được nhà nước tặng nhiều huân chương, quân đội nhiều lần
khen thưởng. Vậy mà… Hôm sau, cũng biết rằng vô vọng, chúng tôi vẫn
nán lại một ngày cùng bà con Đức Phổ rải ra trên bãi tìm xác các anh.
Trước sức công phá của một tấn thuốc nổ, con tàu còn tan ra từng mảnh,
huống chi … Đêm ấy, chúng tôi đứng lặng bên bãi biển chào hai anh lần
cuối rồi theo lệnh quân khu, rời khỏi khu vực bến. Thời gian sau, lên đường
ra Bắc. Hơn ba tháng mới vượt hết dãy Trường Sơn để về đơn vị.

Cái chết của anh Lộc, anh Nhợ khiến tôi day dứt khôn nguôi. Sau chiến
tranh tôi có trở lại Phổ An, Đức Phổ. Được biết, sau khi chúng tôi rút về
phía tây, địa phương tiếp tục tìm kiếm. Du kích và cô bác toả đi khắp bãi
biển, cuối cùng tìm thấy một... ống chân. Họ đem chôn cất. Sau này được
quy tập về nghĩa trang Phổ An. Ống chân ấy, cho đến nay vẫn chưa rõ là
của anh Lộc hay là của anh Nhợ, nên phần mộ hai người chưa có tên. Biết
đây là nỗi day dứt, là nỗi đau lớn của gia đình hai anh, nên với tình cảm của
mình, nhiều lần tôi trở lại Phổ An, tìm gặp nhân chứng, chụp ảnh mộ chí, và
cầu viện đến cả các nhà ngoại cảm, nhưng...

Anh Thạnh dừng lại. Tôi rõ được tâm trạng anh, nên không gặng hỏi thêm.
Cuộc chiến qua lâu rồi, mà nỗi đau chiến tranh vẫn âm ỉ ngấm tới ngày hôm
nay. Và chắc hội chứng mất mát còn kéo dài. Tôi đã đọc kỹ lá thư của bà
Nguyễn Thị Phước, vợ liệt sỹ Dương Văn Lộc cùng các con: Dương Thị
Lộc, Dương Văn Thưởng, Dương Thị Hoa hiện sống tại Núi Thành (Quảng
Nam) gửi hội cựu chiến binh đoàn “tầu không số” miền Trung. Nguyện
vọng của vợ con anh Lộc là muốn xác định rõ phần mộ của chồng, cha
mình. Rất đáng được trân trọng. Rất đáng được lưu tâm. Tâm linh là nhu
cầu lớn của con người. Đó cũng là một trong ba chiều của văn hoá Việt. Mồ
yên mả đẹp cho người đã quá cố và được thờ phụng linh hồn họ hằn sâu
trong tâm thức con người từ ngàn năm nay. Tôi có đề cập việc này với các
anh ở Lữ đoàn 125. Các anh cho hay đã làm hết sức, đã cử cán bộ ra Phổ
An, nhưng có những việc không hẳn cứ nhiệt tình là giải quyết được. Rất
nhiều điều là hậu quả của chiến tranh, chúng ta bất lực... Tôi lẩn thẩn nghĩ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.