HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 173

- Lúc đó thuyền phó Nghiệp đã bị thương vào gáy, nhưng vẫn tỉnh- Anh
Lịch nói - Tôi và Quốc, chiến sỹ hàng hải cùng đưa anh bơi vào bờ. Đi
được mấy trăm mét thì anh khựng lại, gục xuống. Tôi rõ anh đã yếu lắm,
cần chữa trị gấp, liền cùng Quốc thay nhau cõng, chạy nhanh về mé đồi.
Bươn qua gai rậm. Lội qua rãnh, qua ruộng. Trên mình chỉ độc mỗi quần
đùi, vai đeo khẩu B41, chúng tôi băng qua mọi lối. Bỏ xa tiếng súng mà đi.
Hơn bốn giờ sáng, gặp được du kích. Một người, có lẽ là chỉ huy, hỏi: “Có
thương binh hả?”. Sau này mới rõ đó là bác Nguyễn Tương, chủ tịch xã,
một trong những người có trách nhiệm đi đón tàu. Tôi nói gấp: “Đây là
đồng chí cán bộ, đề nghị địa phương dùng mọi biện pháp cứu chữa”. Bác
Tương gật đầu: “Anh yên tâm, cán bộ hay thủy thủ chúng tôi cũng sẽ gắng
hết sức”. Quốc được đưa đi băng vết thương. Lúc trên tàu, khi tưới xăng đốt
tài liệu, quần cháy, chân Quốc bị bỏng, đến lúc này chỗ đó loét ra, gân bị co
lại. Tôi được đưa xuống địa đạo. Dưới ánh sáng đèn dầu, nhận ra hai bàn
chân mình cắm dầy gai nhọn. Quả là lúc nguy cấp, người ta quên cả đau..
Mười hai giờ trưa hôm sau, bác Tương xuống địa đạo tìm tôi: “Chú ấy... đi
rồi!”. “Hả? - Tôi nhổm dậy- thuyền phó Nghiệp đã...”. “Tắt thở cách đây
mười phút. Chú lên liệm cho chú ấy”. Tôi như kẻ mất hồn, liêu xiêu bước
theo người chủ tịch xã. Kiếm được bộ quần áo lành, tôi thay cho anh, rồi
cùng bác Tương làm những thủ tục cần thiết... Vậy mà đã ba mươi lăm năm
rồi... Những thủy thủ tầu 198 ngày ấy, mỗi người một nơi, bặt tin nhau...
Rồi năm ngoái, Tô Thủy Lợi, thủy thủ cùng tàu với tôi hồi đó, hớt hải chạy
tới tìm, khoe: “Này, tôi vừa đọc được bài báo. Chà, mộ thuyền phó Nghiệp
nhà mình hình như vẫn còn, đã được quy tập... Tôi cũng đã biết địa chỉ vợ
con ông ấy...”. Một thông tin bất ngờ, đáng lưu tâm. Vậy là chúng tôi nhanh
chóng tìm cách thông báo về Tứ Kỳ, Hải Dương. Không lâu sau, anh Phạm
Thành Út, em trai anh Nghiệp hiện công tác tại bưu điện Đăk Min, Đăc Lắc
tìm đến Lữ Đoàn 125, rồi tìm đến thuyền trưởng Ích ở Đà Nẵng. Họ cùng
về Bình Châu, Bình Sơn, Quảng Ngãi. Hôm anh Ích và gia đình đưa được
anh Nghiệp về quê, bọn tôi có tới làm lễ và thắp cho anh nén nhang...
Người chết, thôi thì vậy cũng phần nào thoả vong linh. Còn người sống, tội
lắm. Chị Loan, vợ anh Nghiệp, con cái đã lớn, ở riêng cả, lủi thủi một mình.
Chị vò võ đã bao năm nay. Nguyện ước đưa hài cốt chồng về, nay đã toại.
Nhưng chị nghèo lắm. Cuộc sống chỉ dựa vào mấy sào ruộng, sức lại yếu,
nên thu nhập rất thấp. Vừa rồi, nghe tin, theo đề nghị của Lữ đoàn 125, Bộ
Tư lệnh Hải quân đã xây cho chị căn nhà. Thật mừng! Anh Nghiệp dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.