HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 197

con... Lúc này anh ngồi kia, đôi vai gầy và mảnh ấp xuống chiếc bàn gỗ nhỏ
nơi phòng thường trực, cạnh cổng cơ quan nghiên cứu biển Nha Trang...
Biết tôi tới để tìm hiểu chuyến đi của tầu 43 năm 1968, anh rất vui.

- Nghỉ hưu, lương trung uý thấp quá nên làm thêm “chân” bảo vệ để tăng
thu nhập. Với nữa cũng là tỏ ra mình chưa già, vẫn hữu ích... - Anh cười,
thanh minh khi thấy tôi có cái gì đó ngỡ ngàng, và cũng là để ngầm giải
thích rằng tuy đã nhỉnh hơn bẩy mươi, vẫn còn khoẻ.

Tôi nhìn người chỉ huy những con tầu vang bóng một thời, chốc chốc phải
ngừng câu chuyện, vội vã đứng lên đẩy hai cánh cửa sắt cho những chiếc ô
tô con ra vào, cảm thấy mếch lòng. Âu cũng là một chút sỹ diện lắng kết
của thói công thần, thiếu sự thức thời cần thiết...

- Thời gian trôi nhanh quá, phải không? Mới đó mà đã mấy chục năm... -
Không để ý đến thái độ của tôi, anh Tuấn kể - Ngày ấy nhằm tiếp tế vũ khí
cho quân và dân ta mở chiến dịch Mậu Thân sáu tám, Bộ Tổng tham mưu
chỉ thị cho Bộ Tư lệnh Hải quân cho bốn tầu đưa vũ khí vào Nam. Tầu 43
của tôi có nhiệm vụ đi Đức Phổ, Quảng Ngãi. Đây là lần thứ ba chúng tôi
cho tầu vào bến này. Lần thứ nhất là cuối năm sáu sáu (1966), nhưng tới
gần hải phận miền Nam, chúng quây dữ quá, phải quay về. Trước tết Đinh
Mùi (1967), lại đi. Lần này anh em bàn nhau rằng, quyết vào bến. Và chúng
tôi đã làm được. Nhưng tình thế hôm đó buộc phải huỷ tầu. Chuyến ấy, sau
bốn ngày đêm đi trên biển quốc tế, không thấy chúng bám theo, đã mừng.
Nhưng đêm chuyển hướng vào bờ, chợt máy bay và tầu chiến của nó hình
như đã có chủ ý từ trước, bỗng xuất hiện. Thì ra nó thực hiện chiến thuật
cho ra đa theo dõi mình từ xa. Biết bị lộ, thuyền trưởng Nguyễn Đắc Thắng
khôn khéo đánh lạc hướng, cho tầu chạy về phía khác. Qua vùng biển đảo
Lý Sơn, chúng tôi đưa tầu vào bờ. Nhưng bọn địch ma mãnh lắm, nó vẫn
bám theo, bắn pháo sáng, gọi hàng. Năm giờ sáng, chúng tôi cập được bến.
Lúc này súng các cỡ của địch bắn sang như đổ đạn... Bị quây ba phía, chần
chừ sẽ tổn thất và mất tầu, nhận định như vậy, chúng tôi thực hiện phương
án cuối cùng. Anh Thắng tổ chức đưa thương binh lên bờ. Tôi chỉ huy cài
thuốc nổ, phá tầu. Cài ba loại kíp: kíp hoá học, dây cháy chậm, hẹn giờ.
Cẩn thận hơn, trước khi rời tầu, tôi kéo theo một cuộn dây điện đã nối với
kíp nổ điện trên tầu. Hai mươi phút sau, chờ tầu địch vào gần, từ trong bờ,
tôi lệnh điểm hoả. Một cột lửa bùng cao, kế đó là tiếng nổ vang trời. Mấy
chiếc hải thuyền xăng xái lập công, định vào cướp tầu, cũng tan ra từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.