HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 198

mảng luôn... Chúng tôi được du kích ở bến dẫn đường vượt lộ Một, ngược
lên mãi Ba Tơ. Từ đó, xuyên Trường Sơn lội bộ trở về.

Được lĩnh một con tầu mới, vẫn mang tên là tầu 43, đầu xuân Mậu Thân,
chúng tôi có lệnh tiếp tục vào Đức Phổ... Tầu có 17 anh em do tôi làm chính
trị viên, anh Nguyễn Đắc Thắng làm thuyền trưởng; các anh Nguyễn Văn
Đức và Nguyễn Văn Thơm làm thuyền phó. Các thủy thủ, tôi vẫn nhớ rất
rõ, làm sao mà quên họ được, đó là các anh: Nguyễn Trọng Tài, Nguyễn
Thành Thoảng, Nguyễn Đăng Năm, Huỳnh Ngọc Hoa, Phan Đình Thọ, Vũ
Văn Hoành, Lê Văn Quý, Lưu Công Hào, Nguyễn Xuân Nghinh, Phạm
Văn Rai (tức Kiểm), Vũ Văn Ruệ, Võ Nho Tòng, Trần Hương Hoa.

Vẫn như những chuyến đi khác, máy bay và tầu chiến địch bám chúng tôi
miết... Đành lòng vòng trên biển. Mãi đến một giờ sáng ngày mồng một
tháng ba (1-3) mới tới gần bờ. Lập tức có hai tầu địch chạy cắt mặt, bắn
sang. Chờ nó vào thật gần, chúng tôi mới nổ súng. Ngay loạt đạn đầu, đã
bắn cháy một tầu địch... Chúng tôi vừa cơ động vào bờ, vừa thả khói mù,
che mắt địch. Rồi thả bom chìm, cứ cách hai trăm mét, một quả. Lúc này
trời gần sáng, ngoài biển tầu chiến bắn vào, trên trời máy bay HU-1A bắn
xuống. Mặt biển sôi lên. Súng 12 ly 7 nổ. Một trực thăng trúng đạn, đâm
xuống biển. Tuy vậy, do lực lượng không cân sức, tầu 43 đã ở vào một tình
thế hết sức nguy nan. Khi từ boong đi vào buồng lái, trong ánh sáng nhập
nhoạng của lửa đạn, tôi chợt thấy một bàn tay đang chới với bên vô lăng,
vội nhào tới. Chiến sỹ hàng hải Vũ Xuân Ruệ trúng đạn, chỉ kịp nói: “Em bị
rồi, chính trị viên ở lại, chiến đấu trả thù cho... em”, rồi gục xuống. Tôi đỡ
Ruệ, lúc đó đã ướt đẫm máu, nói to: “Không để tầu địch vào gần!”. Một tay
ôm Ruệ, một tay tôi giữ vô lăng, đưa tầu đi vào sát bờ... Bên ngoài, thêm
thủy thủ Võ Tòng Nho trúng đạn, hy sinh. Nhiều đồng chí khác bị thương...
Bốn giờ sáng, thương tích đầy mình, tầu 43 xục được vào bờ cát. Cũng như
chuyến trước, chúng tôi tổ chức để thương binh và liệt sỹ lên bờ, rồi huỷ
tầu. Trong từng chuyến đi, chúng tôi thường ém sẵn năm tạ đến một tấn
thuốc nổ, đề phòng trường hợp xấu như lúc này, quyết không cho địch cướp
tầu. Điểm hoả xong, chúng tôi kiểm tra lại lần nữa, rồi thả mình xuống
nước, bơi vào bờ. Địch cho hai xe tăng và bộ binh vây bắt. Song nhờ có
nhân dân Đức Phổ che chở, chúng tôi thoát vòng vây... Sau đó, lại hành
quân vượt Trường Sơn để trở ra miền Bắc. Điều buồn nhất đối với thủy thủ
“tầu không số” là không giấy tờ, không chế độ. Bí mật mà! Đi trên biển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.