HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 200

sóng ào tới, hất tôi lên bãi. Tôi cố xục mười ngón tay, neo mình vào cát,
không để sóng kéo trở ra. Rất bản năng, tôi cố toài người khỏi mép nước, và
không hay biết gì nữa. Tiếng nổ lớn khiến tôi tỉnh lại. Ngoái ra, một cột
khói cuộn lên như hình chiếc nấm. Biết là tàu đã được hủy, tôi lê mình vào
bụi rậm. Lúc bấy giờ, pháo sáng trắng trời, phía Mỹ Á, địch đang kéo
xuống, rất đông. Có cả xe tăng. Tôi lên đạn khẩu súng ngắn và cố lê vào
làng. Biết thủy thủ đã lên bờ và hủy tàu, du kích tỏa đi tìm. Tôi bắt gặp một
phụ nữ, người này dìu tôi vào làng, băng bó vết thương và tiêm kháng sinh.
Sau này mới hay đó là thôn Quy Thiện, xã Phổ Hiệp, huyện Đức Phổ,
Quảng Ngãi. Mệt quá, tôi thiếp đi một lát. Tỉnh lại, thấy chiếc quần đùi của
mình đã bị vất bỏ, mặc vào thân là bộ quần áo khác, cạnh đấy, hai người
phụ nữ đang nhìn tôi và cười. Tư dưng tôi xấu hổ vô cùng... Vậy là “cái bí
mật” của người đàn ông nơi mình đã lộ... Chừng ba giờ sáng, tôi gặp Hào
và Thọ. Và cùng được đưa xuống hầm bí mật. Ngày hôm ấy, có hai người
phụ nữ thôn Quy Thiện chăm sóc rất tận tình chu đáo. Tối hôm sau, chúng
tôi đi về thôn Thạch Thủy, là nơi thuyền trưởng Thắng và 11 anh em còn lại
được du kích đón về ở tạm đó. Khi nằm lên võng để du kích cáng đi, tôi
mới có điều kiện giới thiệu mình và hỏi tên hai cô gái thôn Quy Thiện. Một
người tên là Trần Thi Răn, và một người tên là Nguyễn Thi Hồng Phượng.

Ngắt lời anh Thơm, tôi hỏi vui:

- Vậy anh đã về Đức Phổ để gặp lại hai ân nhân, những người đã nhìn thấy
“cái bí mật” đàn ông nơi anh chưa?

Anh Thơm cũng cười:

- Ngỡ là hơn bốn mươi năm rồi, lại chỉ gặp nhau thoáng qua, chẳng ai nhớ
ai nữa. Nhưng không phải vậy. Nghĩa tình của những người đã qua cuộc
chiến tranh lớn lắm. Năm vừa rồi về thăm lại chiến trường xưa, Hào tìm
được Phượng, và ông ấy cho địa chỉ của tôi ở Sài gòn. Vậy là sau 40 năm,
chúng tôi lại gặp nhau. Mừng lắm, cảm động lắm... Phượng cho hay, hiện
nay Răn sống với chồng ở Phú Quốc. Chúng tôi vẫn liên lạc và gặp nhau
thường xuyên. Làm ông làm bà cả rồi, nhưng cái tình của những người lính,
cái tình đồng đội nơi chúng tôi thì không bao giờ có tuổi, không bao giờ
mai một...

- Sau đó các anh ra Bắc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.