HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 228

rồi, mà mỗi lần nhớ lại buổi sáng hôm ấy, buổi sáng Nguyễn Văn Hiệu cùng
con tàu ra đi, tim chúng tôi lại nhức buốt. Nhớ anh, thương anh, lại thương
chị Vi, vợ anh và các cháu vô cùng… Sau này bị bắt, ở trong trại giam Mỹ
ngụy, mỗi lần gặp khó khăn, mỗi lần bị thẩm vấn, chúng tôi lại nghĩ đến anh
để giữ vững ý chí, để giữ vững niềm tin…

Trở lại câu chuyện về anh Lê Hà (con má Mười Vinh ở Phước Hải mà tôi đã
đề cập ở phần trên của cuốn sách). Chi bộ xã Phước Hải rất rõ con người
anh, mấy lần định kết nạp lại. Lê Hà cám ơn, nhưng anh từ chối:

- Tôi chỉ vào Đảng một lần. Và do anh Nguyễn Văn Hiệu giới thiệu. Điều
ấy với tôi đặc biệt có ý nghĩa…. Với nữa, người ta cần một phẩm chất
Đảng, chứ không nhất thiết phải có một danh hiệu Đảng…

… Lê Hà đang đi cạnh tôi, khuôn mặt chiềng ra hứng gió, nom nhẹ nhõm
và thanh thản quá! Tôi làm cử chỉ như thể an ủi, đồng cảm. Nhưng dường
như anh không để tâm. Một lát sau anh nói:

- Chuyện của mình, ừ thì cho rằng có cái gì đó chưa hợp lẽ, nhưng so với
nhiều anh em chẳng bao giờ trở về nữa, có thấm gì. Cứ mỗi lần khó khăn,
mỗi lần gợn tủa những điều bất công, mình lại nghĩ đến anh Hiệu, nghĩ đến
anh em tàu 645 đã bỏ mình nơi vùng biển Tây Nam, để mà sống, mà vượt
qua những trớ trêu nơi cuộc đời này. Đòi hỏi một cái gì thêm trong thực
trạng hiện nay, cứ mặc cảm như có lỗi với những anh em đã hi sinh. Chiến
tranh mà, có bao điều đã xẩy ra và hậu quả của nó đâu một sớm một chiều
giải quyết xong. Hãy sống đúng như một con người, và đừng bao giờ hổ
thẹn với hai tiếng ấy, thế thôi...

Tôi ngước nhìn anh, khuôn mặt đọng những nét suy tư, đượm buồn và đôn
hậu ấy đang ngóng ra xa, nơi cửa Lộc An. Tôi rõ rằng phía ngoài cửa Lộc
An là biển, biển mênh mông và ngút tầm nhìn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.