HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 100

“Ngươi còn dám nói bậy lần nữa thì ta sẽ đánh chết ngươi!” Ngón tay

chàng gần như chọc thẳng vào mặt thằn lằn, “Nghe cho kỹ đây, bổn đại
vương trở về nặn tượng trước, nhà ngươi ở lại trông chừng Yểm hậu. Nơi
này cách Yểm Đô năm trăm do tuần, dọc đường có không ít lang sói hổ
báo, nhiệm vụ của ngươi chính là dù có tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ
nàng bình an, hai kẻ còn lại thì sao cũng được. Nếu quả thật đánh không lại
hãy báo danh hiệu của ta ra, ai dám không phục thì cứ đợi ta hết bận sẽ tìm
đến trả thù, nhớ chưa?”

Thằn lằn nức nở nghẹn ngào, nói không ra hơi. Chàng nhấn mạnh,

“Ngươi khóc cái gì, bộ khó khăn lắm sao?!”

Thằn lằn run rẩy ra hiệu cho chàng nhìn ra sau lưng mình, “Chúa

thượng nói là được rồi, đừng giẫm đuôi thuộc hạ mà. Thuộc hạ phải giữ lại
nó, lúc nguy cấp còn có chỗ dùng.”

Chàng hậm hực dời ủng đen đi, dặn dò thêm mấy lần, lại quyến luyến

nhìn thêm mấy bận mới cưỡi mây bay về phía Tây Bắc.

Thằn lằn vặn mình ôm lấy đuôi xoa mấy cái, nghĩ thầm trong bụng, có

ngu mới âm thầm bảo vệ trong tối, phải ra mặt tạo quan hệ tốt với Yểm hậu
trước, như vậy sau này mới có thể mong làm đại gia ở Yêm Đô.

Nó lập tức ba chân bốn cẳng lao xuống rìa núi, song vì thế núi khá dốc

nên chân nó không hề chạm đất, cứ thế lăn thẳng đến trước mặt Yểm hậu.
Động tĩnh này tất nhiên đã làm kinh động đến Cù Như, cô bé nhảy bật lên
hóa ra ba cái chân chim chụp lấy thằn lằn.

“Là ta, là ta…” Thằn lằn nằm dưới móng vuốt kêu lên: “Linh y không

nhớ sao, ta là con thằn lằn ở Hãn Hải đây.”

Cũng xem như là người quen cũ, Vô Phương hơi kinh ngạc, “Là

ngươi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.