HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 11

hắn, hắn sẽ không nhận ra ngươi, tương lai không chừng sẽ thành đôi với
kẻ khác, ngươi bằng lòng không?”

Quả nhiên Lộc Cơ ngừng khóc, quay đầu nhìn người mình yêu, từ từ

lắc đầu.

Vô Phương cười cười, yêu quái luôn rất thực tế, vỏ ngoài đều là thứ

yếu, thật sự cùng ngươi nói chuyện yêu đương chính là linh hồn, không còn
hồn phách thì giữ lại thân xác cũng chỉ thêm nợ.

Nếu không cần chữa trị thì giao dịch liền kết thúc.

Lộc Cơ thấy linh y lại nhắm mắt, hương vàng trong lò lượn lờ nơi đầu

ngón tay nàng, xoay tròn thành một vòng xoáy nhỏ. Mất đi người yêu cũng
không khiến Lộc Cơ khổ sở bao lâu, vòng đời của yêu quái dài đằng đẵng,
nếu tránh được thiên kiếp thì thậm chí có thể sống mãi sống mãi đến bất
tận. Sống càng lâu, càng trải qua nhiều tình yêu đôi lứa, chấm dứt cũng
càng nhanh hơn. Song tình cảm trong thời gian qua lại vẫn tuyệt đối chân
thành, cho nên nàng mới sẵn lòng lấy ra nội đan để cứu chàng. Có điều nếu
thật sự không thể xoay chuyển được trời đất, nàng đã cố hết lòng, tính ra
cũng không phụ lòng người đã mất. Dù sao với bọn họ, đôi khi ái tình cũng
chỉ là gia vị trong cuộc sống, ngoại trừ tô điểm cho sinh mệnh bớt buồn tẻ
hoang vu thì chẳng còn tác dụng nào khác.

“Trước khi ta vào kết giới đã hứa, nếu cô nương chịu thăm bệnh cho A

Lang, ta sẽ hiến tặng tu vi cho cô nương.”

Nội đan lại bị ép ra khỏi thân thể, Lộc Cơ giơ tay dâng nó lên, “Dù

Lang Tử không thể sống được nữa, nhưng cô nương đã chịu khám, Lộc Cơ
thật sự vô cùng cảm kích. Yêu quái cũng có đạo nghĩa, lời nói ra tất phải
giữ, mời cô nương nhận lấy chi phí chẩn bệnh.”

Tinh phách của Đằng Thụ sạch sẽ tinh thuần, thoang thoảng mùi cỏ

cây, được một quầng sáng xanh biếc bao lấy, suy đoán theo kích cỡ, có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.