HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 115

còn sớm nữa, sư phụ vào trong nghỉ ngơi đi.”

Nàng đi hai bước, “Còn ngươi?”

Chấn Y không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía dãy núi trùng điệp. Tóc

y đã mọc dài rồi, tóc mai gọn gàng, gò má bóng loáng… Có lúc Vô Phương
cảm thấy mình không nhìn thấu y, trên danh nghĩa y là đồ đệ của nàng,
nhưng trong lòng nàng thừa biết mình không giữ được đồ đệ này, rồi sẽ có
ngày y rời đi, y có khoảng trời rộng lớn hơn.

Chở người cưỡi mây quả thật khiến nàng mệt lả, nên đêm nay nàng

ngủ rất say giấc. Sáng hôm sau cả bọn lại lên đường đi tìm mèo yêu, nhưng
núi Cửu Âm này quá lớn, sơn tinh dã quỷ lại nhiều đến thế, giống như việc
tìm một người ở trên phố xá sầm uất vậy, nào có dễ chi.

Nói quái lạ thì đúng là quái lạ thật, lũ yêu kia không quản vạn dặm lặn

lội đến chân núi Thập Trượng cầu y, nhưng giờ nàng đến rồi mà chẳng gặp
một ai đau ốm cả. Là bệnh không cần thuốc đã khỏi, hay là tên yêu quái
lộng hành làm ác kia đã thu tay lại?

Nhóm Vô Phương ở trong núi tìm kiếm rất lâu mà vẫn không thu

hoạch được gì, trái lại Chấn Y thu hút tới không ít yêu quái thèm máu.

Trong bụi cỏ quanh đó luôn có tiếng *sột soạt*, thỉnh thoảng trong tối

lại xuất hiện ánh mắt dòm ngó. Vô Phương tháo vòng kim cương ra đeo
vào tay cho Chấn Y, nhưng y cực lực từ chối nói không muốn khiến nàng
hơi giận, “Ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây, có biết máu thịt mình
thơm ngon đến đâu không hả? Nếu không có Thần Phật che chở, thì một kẻ
da mỏng thịt mềm như ngươi cũng không đủ nhét kẽ răng bọn chúng.”

Đang ở chốn này, không làm vướng bận người khác mới là biểu hiện

tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.