HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 144

Chúng yêu quái nghe vậy thì cũng hơi chùn chân, đầu bắt đầu không

kiểm soát được mà biến hóa trở về nguyên hình. Tuy thành tinh rồi liền có
thể tự đắp nặn diện mạo người, nhưng chúng lại không có cách nào thay
đổi được nguyên hình. Mặt mũi qua trăm nghìn năm già nua thì đẹp chỗ
nào được, răng nanh lộ cả ra, mắt lé nứt tới nơi, trên hai vai người lại có
đầu rắn, đầu sói… xấu xí quái đản không nói đâu cho hết.

Tiếng thì thầm qua lại trên xà nhà bị chôn vùi trong tiếng thở gấp nặng

nề ở dưới, “Ngươi nhìn đi, trong lúc nguy cấp nàng vẫn nhớ đến ta.” Giọng
điệu rất đỗi đắc ý.

Một giọng khác vang lên: “Danh tiếng của chúa thượng đã bị đám yêu

quái này bêu xấu bét nhè rồi, Yểm hậu chỉ mượn ngài để cầm chân chúng
thôi.”

Lời thật khó nghe, nhưng lệnh chủ đang đắm chìm trong hạnh phúc

nên hoàn toàn phớt lờ. Chàng cảm thấy, phụ nữ nhớ tới ai trong lúc nguy
cấp tức là nàng rất ỷ lại vào người ấy. Trước kia chàng từng đọc một cuốn
sách được lưu truyền từ nhân gian, lật xem nhiều lần đến nỗi sắp rách nát
luôn. Trong cuốn sách đó có rất nhiều lời vàng ngọc, tất cả đều liên quan
đến tình yêu, phân tích kỹ lưỡng về sự đáng yêu và khẩu thị tâm phi của nữ
giới. Nàng mà nói không muốn thì chính là rất rất muốn; còn nếu nàng nói
ngươi thật đáng ghét, kỳ thực là rất thích ngươi, thậm chí còn yêu ngươi.

Một con bò sát ấy à, dù đã tu thành hình người thì cũng chẳng hiểu

được huyền bí trong đấy đâu. Lệnh chủ tự thấy mình sáng suốt hơn Ly
Khoan nhiều, nên không thèm nghe cậu chàng ba hoa.

“Chúa thượng vẫn không hiện thân sao? Nhìn vòng vây đám gia súc

này kìa, càng lúc càng nhỏ.”

Lệnh chủ bảo không vội, “Nhân vật lợi hại đều xuất hiện lúc cuối

cùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.