HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 185

Nàng lại nghĩ đến cánh tay vừa nhìn thấy khi nãy, đã hơn mười nghìn

tuổi nhưng da dẻ vẫn hồng hào, không khỏi khiến người ta tò mò với dung
mạo ẩn dưới áo choàng đen. Nàng do dự một thoáng rồi thử thăm dò:
“Trước giờ lệnh chủ chưa từng gỡ mũ trùm xuống sao?”

Lệnh chủ nhất thời đỏ mặt, “Xem ra nương tử cũng có hứng thú với ta,

muốn biết ta trông thế nào… Thật ra bây giờ nàng không nhìn thấy mặt ta
vì nàng chưa thật lòng với ta. Tộc của bọn ta từ khi tồn tại đã thế rồi, đợi
đến lúc nàng thật lòng với ta thì dù có bình phong chắn cũng không che
được tầm mắt nàng.”

Vô Phương cảm thấy kinh ngạc, “Lệnh chủ có đồng tộc à?”

Nhắc đến đồng tộc, lời lẽ của chàng trở nên khá nhanh nhẹn, “Đương

nhiên là có rồi, có điều họ ở cách nơi đây rất xa, với cả mỗi lần nhập thế chỉ
được một người thôi, sau khi lớn lên thì rất ít có dịp gặp lại nhau, nên bổn
đại vương rất cô độc… Nhưng sau này thì ổn rồi, ta có nương tử bầu bạn
rồi. Chúng ta có thể luôn ở bên nhau, ta sẽ làm thuyền sen cho nương tử,
trong lúc ta nuôi thai bùn, nương tử có thể ngồi thuyền dạo chơi trên Kính
Hải…” Chàng tự tưởng tượng rồi cười rung cả người. Rồi bỗng ý thức
được mình đã thất thố, chàng vội tằng hắng một cái, chắp tay thong thả đi
qua đi lại.

Vô Phương không nhịn được thầm cảm thán, thì ra lệnh chủ Yểm Đô

là thế này, cái gì mà tiếng xấu vang dội, cái gì mà nắm trong tay toàn bộ
Phạn Hành Sát Thổ, đúng là gặp mặt mới biết đâu là thật. Có điều như vậy
cũng tốt, trước đó nàng rất lo lắng để Chấn Y gả thay mình, sợ y sẽ gặp
chuyện chẳng hay, bây giờ xem ra nàng lo thừa rồi.

Nàng thoáng yên tâm, đáp qua loa đôi câu: “Lệnh chủ là anh hùng cái

thế trên Sát Thổ, nơi đây thiếu gì nữ yêu, thế mà không ai lọt vào được mắt
xanh của ngài sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.