HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 210

Cuối cùng cũng nghĩ thông, Thôn Thiên chật vật bò dậy, cái bụng to

kềnh làm nó trông cục mịch béo ị. Sau đó một cái *ợ* như sấm rền, rồi lại
như không nỡ nó giương mắt trông mong nhìn lệnh chủ, thấy chàng giơ cao
quyền hơn nhìn sợ hãi rụt cổ lại, *ọe* một tiếng nhổ Cù Như lên bờ đê.

Cù Như ướt sũng ngồi phịch trong bãi dịch vị nhớp nháp, cái mùi kia

đúng là khiến người ta suýt nôn mửa, nhưng ít ra cô bé vẫn còn sống. Cô bé
chép chép mỏ, ngẩng đầu lên nhìn Vô Phương mếu máo gọi: “Sư phụ…”
Còn chưa nói tròn câu thì chợt phát hiện ra lệnh chủ gần như nhập vào
trong bóng đêm ở gần đó, cô bé sợ hãi vỗ cánh lăn thật xa, “Yểm… Yểm
Đô…”

Trên mặt Vô Phương vẫn không chút biểu cảm, đã đến đường cùng

rồi, cũng không muốn giãy giụa phí công làm gì. Nàng nói: “Ta không thể
rời khỏi Phạn Hành Sát Thổ rồi, nhưng em và Chấn Y vẫn còn cơ hội.
Chúng ta chia tay ở đây thôi, em muốn về Nam Diêm Phù hay núi Bất Câu
cũng được, không cần đi theo ta nữa.”

Nhưng Cù Như lại kiên quyết không chịu, “Sư phụ ở đâu thì em ở đó.

Sau này sư phụ lại mở cửa khám bệnh, em còn phải dẫn đường cho những
kẻ bị bệnh kia nữa mà.”

Những câu này đương nhiên chỉ là lời khách khí, chủ yếu là vì cô bé

vẫn còn mộng mơ đến đám tượng nam ở trong Yểm Đô. Ngay từ ban đầu
cô bé đã không tán thành chuyện đào hôn này rồi, bây giờ bị ma trảo của
đối phương bắt lại cũng là chuyện có thể đoán trước được. Nói thật sư phụ
trở thành Yểm hậu đâu có gì không tốt đâu, nghĩ đến cảm giác được vạn
người vây quanh… Cô bé vội che miệng lại, sợ không nhịn được mà bật
cười.

Vô Phương nản lòng thối chí, xoay người nhìn lệnh chủ, “Ngươi đã

đồng ý trở lại Yểm Đô thì sẽ để Chấn Y rời đi, không thể nói mà không giữ
lời đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.