HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 212

mình song chàng vẫn tươi cười rạng rỡ với nàng, dịu dàng nói: “Nương tử,
chúng ta về nhà thôi!”

Đầu óc Vô Phương quay cuồng, hai ngày nay trải qua quá nhiều

chuyện khiến nàng không chống đỡ nổi. Lại nhìn sang Cù Như, khắp người
cô bé bê bết nhầy nhụa, lông chim rụng bay trong gió biển mang theo mùi
dịch dạ dày của Thôn Thiên, quả thực khiến người ta chịu chẳng đặng.

“Đi tắm đi.” Vô Phương uể oải bảo: “Ướt thế rồi còn bay được sao?”

Cù Như không nói hai lời liền nhảy xuống Giảm Hải. Một con chim

quay cuồng trong nước biển, nhìn thoáng qua trông hệt như bồ nông.

Sau lưng vang lên tiếng trách móc tức tưởi như tiếng trẻ con khóc tỉ tê,

nàng ngoái đầu nhìn, phát hiện Thôn Thiên đang ôm chân lệnh chủ, lệnh
chủ đạp mấy lần mà vẫn không thể thoát khỏi nó. Chàng là người đàng
hoàng, chàng nhanh chóng bày tỏ để tránh dẫn đến hiểu lầm: “Con thú này
là đực.”

Vô Phương từ chối cho ý kiến, ngẫm nghĩ cả buổi cuối cùng mới nghe

được nội dung từ trong mấy câu lèo nhèo của Thôn Thiên: Kết hôn rồi ư?
Kẹo đâu? Không có kẹo thì ngươi nói xạo!

Lệnh chủ vốn chẳng được kiên nhẫn như thế, trước khi áo choàng bị

Thôn Thiên xé rách đã nổi giận, xốc nó lên ném văng xa mười trượng,
“Bổn đại vương ghét nhất là loại yêu quái như ngươi, quà mừng chả thấy
đâu mà còn muốn ăn chùa uống chùa? Mặt ngươi để đâu rồi hả?”

Tạng người mập mạp của Thôn Thiên nhìn như cục bánh trôi, lăn mấy

vòng mới dừng lại. Nó bò dậy rồi vẫn còn nhìn lại, thái độ của lệnh chủ
cũng không tốt hơn mấy, “Tìm chuyện gì đứng đắn mà làm đi, nếu còn có
yêu quái tới tố cáo ngươi thì ta sẽ ném ngươi xuống tám tầng địa ngục…
Nhìn cái gì, bộ chờ ăn kẹo thật hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.